The Unique

Ước chi mà mình có thể xé toạc...

THỊ MẦU 97
Này chị em ơi!
Nhớ ai gầm gào trong cổ họng
rồi cười nưa rúc mặt đám đông
xanh thì đỏ
tím thì vàng
váy ngắn thì chân phải cong
một mình: đạo đức-cười thầm: sang trọng
( Ồ, với mình ư? Vâng, em đạo đức. Vâng, em sang trọng. Vâng, em dịu dàng dễ thương. Em ạ, cái đó em chẳng phải giấu, tôi cũng biết tỏng đi rồi.)

Này chị em ơi!
Thích ai nói ngọng thành khinh
thằng này đểu con kia kinh
con này cởi áo quần nhanh lắm
không phải bạ ai cũng vén miệng tụt lời
(Đoan trang quá chứ! Vén cái gì? Tụt cái gì? Hỡi ôi, Thị Mầu hiện đại! Hóa ra lời oanh, miệng ngọc của em cũng như đống áo quần sống sượng. Ấy thế mà cái đống sống sượng ấy không phải bạ ai em cũng cho đâu nhé! Em đoan chính.)

Này chị em ơi!
Yêu đương thì phải giữ gìn
vào sau cửa buồng vần vũ mười lăm phút
ra đường đoan trang chớp mắt thướt tha
yêu không được đánh mất mình
chỉ ăn cắp người ta...
(Ồ, cái này thì ta gặp nhau chăng? Ở nhà thì thôi, trên giường cũng thôi, ai mà còn biết cái gì là giữ gìn? Ai mà biết được? Em vẫn cứ đoan trang, em vẫn cứ được người ta chiều chuộng đấy! Ai bảo chị không đầu mày cuối mắt được như em? Nhưng này chị ơi. Chị cứ ở nhà làm bộ đoan trang với chồng chị đi. Còn em đây? Em sẽ chẳng dại mà đánh mất cái của trời cho. Mà này, yêu gì thì yêu, chứ đừng có đánh mất mình, chỉ ăn cắp người ta thôi nhé!)
Đấy chị em ơi!
Em cóc cần đoan trang, em cóc cần dịu dàng nữ tính, em cóc cần tự dối mình. Em yêu ai, à không, em thích ai, em muốn làm gì thì em làm. Em cóc sợ cái "giá cắn tư cắn năm" của chị. Em đứt bung, em xé toạc. Em không làm chị Thỏ bông.
Mầu ơi, sao em đẹp thế? Đẹp lẳng lơ, đẹp đa tình, đẹp đĩ thõa.
The Unique



Bước chân qua những tháng ngày nắng đẹp. Giờ em lại một mình.

Anh có mối quan tâm của riêng anh. Và hình như,... em biết mình là một "con gió xinh".

Em và anh, mới có vài tuần đây thôi, còn thân thiết, như người nhà.

Em và anh đi chơi 20/10, cũng là lần đầu tiên. Rủ nhau "giời ơi", nhưng phải 2 anh em đều "chưa có gì" nên gật đầu bổ củi. Đi Vincom xem phim và chén bỏng ngô, em thu hoạch được mấy cái ảnh ngược sáng đèm đẹp.

Chiều, anh sang rủ em đạp xe. Thực ra là em rủ anh trước. Và có những lần lòng vòng qua đường Bảo tàng dân tộc, có những lần lên Đào Tấn ngửi hoa sữa trộn bụi, có những lần ra Mỹ Đình xem diều (nhưng chả có con nào). Rồi kết thúc chuyến đi là mấy vòng trong sân trường, lao dốc đoạn lên sảnh chính.

Anh rỗi, anh qua chơi với em. Anh ngồi nghịch Cool Edit nhà em, vì máy em RAM 80G, nhanh hơn máy nhà anh. Anh ngồi tách nhạc, vì anh và em cùng thích hát karaoke, thích "biểu diễn", và dự định hát chung rồi upload nữa.

Anh đi hát bên trường về, ghé qua cài win lại giúp em, anh ngồi nghịch đến cả 11 giờ chưa chịu về, bố em còn thấy "choáng".

Anh rất buồn cười, thật đấy! Em mời anh xơi mấy trái chuối, anh xơi. Em hỏi anh có uống ca cao không? Anh bảo có. Em nấu cơm cho cả nhà, mời, anh ở lại chén luôn,...

Em rất thích những người bạn như thế, tự nhiên, thoải mái, không câu nệ gì, tất nhiên là cũng có chừng mực, như anh.

Những ngày em gặp chuyện không vui...

Anh thường xuyên hỏi han xem em thế nào. Anh đưa em đi học. "Nếu bây giờ có một điều ước, anh ước nụ cười sẽ lại hiện trên khuôn mặt em". Em thực sự rất cảm động. Em đã tìm thấy một người bạn đúng nghĩa, ít ra là em đã từng nghĩ như thế.

Còn nhớ không? "Nếu có chuyện gì buồn, em nên chia sẻ với bạn bè, và anh sẽ là người đó, được không?"

Rồi em bị ốm thêm. Anh sang thăm, đi dạo bên trường với em. Em và anh cùng edit một loạt ảnh "lão béo làm dáng" bên lan can hoa đỏ, anh trỏ tay lúm má.

Thật kỳ diệu, một tình bạn bất ngờ nhưng đã đủ nuôi dưỡng niềm tin cho em vào mọi người xung quanh.

Nhưng rồi, đùng một cái! Anh có NGƯỜI YÊU!

Em rơi tõm. Và thế là từ đây trở đi, em và anh "đường ai nấy đi".

Sẽ không còn anh ì ạch vòng bánh xe bên cạnh.

Sẽ không còn được cùng nhau vừa đi xe đạp trên đường bụi, vừa hát ông ổng "là đôi cánh chim nâng em bay cùng cuộc đời".

Sẽ không còn được thực hiện nốt ước mơ "cháy bỏng" là làm clip.

Sẽ không còn được anh đưa đi học thêm trong những ngày em ngại đi một mình.

Ôi, lỗi tại TÌNH YÊU. Chiều nay, em đạp xe MỘT MÌNH.

The Unique



Trời chiều buồn thảm.

Giàn hồng leo thả hoa như chiếc màn công chúa. Chậu quỳnh mảnh mai vươn những cánh tay buồn.

Ánh sang ban ngày tắt hẳn. Em tưởng chừng thế giới này chưa bao giờ có khái niệm “ban ngày”.

Trận gió kéo theo bao nhiêu lá khô, sân nhà đóng lớp bụi dầy cộp.

Chiếc chuông gió đầu hồi ùa reo lên vui thích

Tấm màn hồng leo đưa đẩy nhẹ nhàng rồi chuyển sang những nhát bay dứt khoát như chiếc roi quất vào cơn gió cáu kỉnh.

Mưa.

Chớm đông rồi. Em khẽ đưa hai bàn tay lên xoa hai cánh tay mỏng mảnh.

Đường phố ướt nhoẹt, loang loáng những vệt đèn đường màu vàng không thành hình thù gì cả. Những vũng nước đọng, ánh đèn loang rộng lấp loá.

Những cơn mưa, những người tình, những vũng nước đọng. Mỗi người tình là một cơn mưa, có cơn mưa báo trước và có cơn mưa không báo trước, có cơn mưa kéo theo giông bão và có cơn mưa bóng mây, và những lắng đọng lấp lóa trong tâm tưởng. Đã có bao nhiêu người đến bên em? Bao nhiêu người không thể ở lại bên em?

Em chưa từng yêu, và em muốn quanh em sẽ có thật nhiều những người bạn để sẻ chia. Thật ích kỷ. Có bao giờ anh nghĩ rằng em không cần đến cái gọi là Tình yêu chưa nhỉ? Và nếu như anh muốn ở em một sự chọn lựa, thì tốt nhất là anh hãy đi, giống như những người khác.

Labels: 3 comments | edit post
The Unique

NHÂN NGÀY Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em xin chúc các thầy, cô giáo sức khoẻ và hạnh phúc.

Sau đây là những khoảng khắc đáng nhớ trong dịp Tết Nhà giáo của chúng em dành tặng các thầy, cô:

1. "Con dâu" Quyên và thầy giáo+"bố chồng". Quyên sướng quá, cười nhe nhởn. Lấy được Quyên thì đúng là có con trâu tốt trong nhà, ặc!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

2. Hương và thầy Tuấn (Lịch sử tt Việt Nam), buổi cuối môn học nên tranh thủ làm cái ảnh cho nó xôm.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

3. Nhí nhố với thầy Long (thời báo Tài chínhVN), hôm đấy bao nhiêu là 9 với 10, chết cười! Thầy có một ưu điểm là thường mời lớp đi ăn sau khi hết chuyên đề. Chuẩn bị dạ dày anh em ơi! Khoanh tròn cái mặt mình.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

4. "ĐÚ" bên thầy Tuấn (Xây dựng Đảng), thầy giảng bài rất là có hồn, hùng biện, hình như có đứa há mồm nghe thầy nói...

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

5. Một số đồng chí trong lớp... Có lọ măng ớt của mình tặng nó kìa!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

6. Thò mặt vào khuôn hình nào anh em ơi!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

7. Dễ thương zãi tè luôn!

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

8. Bao cao su..., à quên, Ban cán sự: ''hướng về phía tương lai tươi sống!"

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Mong các thầy, cô giáo luôn ở bên chúng em, ủng hộ chúng em!

The Unique



Sinh năm 1976, tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Hà Nội khoá 2003 - chuyên ngành Hội hoạ, Lê Thị Minh Tâm vừa mới ra mắt công chúng với 62 bức tranh sơn dầu mang cái nhìn trực tiếp về tình dục. Đó là thứ tình dục đầy tính nhân văn, chứa đựng nhiều số phận, nhiều cung bậc của cả hạnh phúc và khổ đau.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chọn tình dục làm đề tài cho 62 bức tranh, hình như chị muốn có một sự “ra mắt” ấn tượng?

Tôi không quan tâm nhiều đến đề tài này đề tài nọ. Đề tài thì nhiều nhưng phải yêu thì mới có thể vẽ được. Nó như những gì mình thấy trên con đường mình đi, cứ đi hết con đường ấy rồi mới có thể nhận ra đâu là nơi mình yêu nhất. Nhưng nói cho cùng, đối tượng vẽ cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Hoạ sỹ vẽ tranh không phải để treo lên mà là để giải quyết câu hỏi của chính mình, giải quyết những gì mình còn băn khoăn.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Phải yêu mới vẽ được? Vậy chị yêu điều gì?

Bản chất của người nghệ sỹ là yêu. Tôi yêu những số phận con người. Có một anh mẫu ở trường Đại học Mỹ thuật đã gây cho tôi ấn tượng rất mạnh. Một thân hình gầy guộc, một chút không ổn về thần kinh nhưng rất hiền lành, không có gia đình và sống bằng nghề làm mẫu. Anh ấy bị bệnh lòi dom, và màu trắng của tấm vải lớn mà anh ấy ngồi khiến cho phần lòi dom càng thêm đỏ nhức nhối, anh ấy run bần bật vì đau. Nhưng tôi thấy anh ấy rất đẹp, cái đẹp ẩn chứa cả một số phận.

Tôi yêu người phụ nữ. Phần nhiều tranh của tôi thể hiện tình yêu dành cho họ, còn đàn ông chỉ là một phần hiện hữu, nếu có hai người thì thường là khi người đàn ông và người đàn bà ở trong một khoảng khắc hạnh phúc rực rỡ ngắn ngủi. Và ai biết được rằng nó đem lại cho người ta hạnh phúc hay là đau khổ.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Phải chẳng chỉ có tình yêu và tình dục mới cho người ta hạnh phúc?

Ai cũng phải đi qua chặng đường tính dục, ở đó có một khoảng khắc hạnh phúc. Những ai may mắn thì được hạnh phúc, hoặc có thể vì một giây hạnh phúc mà khổ đau cả đời. Chỉ sợ cái người mà ta chăn gối lại không phải người ta yêu. Có thể tôi đã đi qua, đã trượt chân, tôi dè dặt hơn và nghi ngờ tất cả, tôi khuyên em gái mình đừng có bước theo. Nhưng có chắc nó đã nghe tôi? Ai cũng phải tự mình trải nghiệm tất cả. Vì thế, tranh của tôi có lẽ hợp hơn với những người đã “qua cầu”.

Theo lời chị nói thì có lẽ “bên kia cây cầu” có nhiều khổ đau hơn hạnh phúc?

Trong mỗi người luôn có sự đấu tranh giữa thiện và ác, giữa ham muốn bên trong và đạo đức bên ngoài. Con tim mình nói lời yêu tha thiết đấy, nhưng chuẩn mực xã hội không cho phép. Khi phải cân bằng hai điều đó, người ta sẽ cực kỳ đau khổ, mà thường là như vậy. Tất nhiên, nếu mình ác thì mình sẽ dẫm đạp lên người khác để có được hạnh phúc riêng. Nhưng hãy nghĩ mà xem, riêng việc được sống trên đời, được làm việc mình thích, được có người mình yêu cũng là hạnh phúc rồi. Vì thế nhất định không được nghĩ đến điều ác vì nó chỉ làm người ta ghê rợn.

Mỗi người đối xử với cái ác theo một cách khác nhau, và tôi sẽ không bao giờ đem cái ác vào tranh của mình. Mọi đức tính đều tồn tại trong con người, nhưng phần tốt luôn cần được hiện hữu.

Trở lại với những bức tranh của chị, chị nghĩ gì về những phản ứng trái chiều xung quanh?

Có người nói với tôi: “Em nhìn tình dục trong trẻo quá!”. Cũng có nhiều người thấy “khó” xem. Người phương Đông thường có tính mặc cảm, lảng tránh những điều tế nhị - như tình dục, nhưng mấy ai tự tin để nói rằng: “Tôi sẽ làm trinh nữ cả đời”?

Gia đình tôi đã từng phản đối. Nhưng khi mình dũng cảm vượt qua mặc cảm do chính mình tạo ra thì mọi người sẽ hiểu, sẽ thấy những gì mình vẽ là rất bình thường.

Phản ứng thì nhiều nhưng cái duy nhất mà tôi cảm nhận là phải đi tiếp con đường này, phải đầu tư nhiều thời gian và công sức hơn. Những gì tôi làm hôm nay vẫn còn rất nhỏ và tôi phải đi nữa.

Chị không sợ nó sẽ nhàm chán sao?

Nhàm hay không là do mình. Mình vẽ cho mình chứ không phải cho ai bên cạnh, vẽ như thể mỗi bức tranh đều là lần cuối cùng mình được vẽ để tải hết những tâm tư trong lòng. Tôi vẽ cho chính mình, mình là người thưởng thức đầu tiên, còn khán giả là người đứng sau, chiêm ngưỡng sau.

Vậy thì xin chúc chị có được nhiều thành công hơn nữa trên con đường của riêng mình! Rất cảm ơn chị đã chia sẻ!

http://www.vovnews.vn/?page=109&nid=53531

QUỲNH HƯƠNG

The Unique



Đi nào! Cả một miền Nhớ thương vẫy gọi. Hương Hồi trái vụ, lúa thơm mùa gặt và hoa vàng vẫy gọi. Màu vàng đắng đót, màu vàng nhức nhối: Dã Quỳ!

Thành phố không ngủ, những cột đèn không ngủ, những dòng xe không ngủ. Ta bỏ lại sau lưng bao nhiêu là ồn ào, bao nhiêu là hối hả.

Về nhà thôi. Về với miền rừng rất mực yêu thương. Ở đấy không có xe cộ mắc cửi, không có đèn cao áp. Ở đấy có ông, có bà, có cậu, mợ, có những đứa em.

Đi nào! cả một miền Nhớ thương vẫy gọi. Những thân Hồi vẫy gọi cánh quả trái mùa, thoảng hương ngọt trên con đường 24 cây số. Gió vẫy gọi hương lúa ngọt ngào. Lúa vẫy gọi màu vàng trải dài. Những cánh tay nhỏ bé vẫy gọi, những cậu, dì vẫy chiếc nón rách mom mem, nụ cười hồn hậu. Giọng nói người miền rừng bao giờ cũng to vang.

Đi nào! Cả một miền hoa vàng vẫy gọi. Màu vàng đắng đót, màu vàng nhức nhối: Dã Quỳ!

Ông ngoại lưng còng lắm rồi, vẫn loanh quanh cào thóc trên sân phơi nằng. Thấy cháu, ông cười rõ tươi, nụ cười móm mém chỉ còn toàn lợi. Cháu mua cho ông chiếc đệm, ông nằm khỏi đau lưng, mà lại ấm nữa. Năm ngoái bà có một cái rồi. Chiếc giường của ông bụi mù theo từng nhát chổi cháu quét. Ngày mùa nên nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn vì chẳng ai có thời gian dọn dẹp.

Bà đi chăn trâu về, lập cập bước vào nhà, ôm cháu chặt cứng: "Á lối! Cái Hương giờ mới chịu về với bà né!". Bà vỗ lưng cháu, đét đít cháu: "Tao phải đánh mày mày được này! Thế cái Thủy đâu? Sao không về?".

Bữa tối qua nhanh. Mở chiếc túi đựng quần áo gửi về. Có cả mới, cả cũ, nhưng tất cả đều còn tốt. Gửi dì Miên cái áo đi làm, thấy dì cuộn lại, dấm dúi mang về. Thương lắm. Rồi mấy đứa nhỏ có áo ấm. Mợ cười: "Nhà mình còn có áo mà mặc. Không có các chị dưới Hà Nội thì Hiền Hoài chỉ có áo rách thôi né!" Chạnh lòng.

Sáng Chủ nhật đi chợ phiên Ba Xã. Kẹp 3. Mua cho Huấn đôi giày. Nhìn giày của nó mà phát thương, rách te tua, lại chật đến nỗi chân cái của nó bị đau vì cố nhét vào giày. Nó thích quả bóng đá nhưng không dám nói với mình.

Tối, Hoài thịt vịt, nhét lá mắc mật trong bụng vịt rồi luộc, rồi lại chao mỡ. Mợ bảo: "Năm nay không biết ăn tết kiểu gì lố! Gà nuôi hai đợt đều chết toi. Lúa thì mất mùa, đất khô lắm". Chạnh lòng.

Chiều ra đồng gặt lúa. Dường như là sợ vì mai phải về Hà Nội nên cái gì cũng muốn làm một tí. Như thế sẽ quên được bao nhiêu chuyện không vui ở "dưới nhà". Gặt vài ôm lúa, lại chạy về đi dỡ lạc, rồi lại định lên rừng Hồi nhưng không kịp. Đến cả lên đèo Sài Hồ cũng không kịp. Trên ấy, trên đỉnh đèo, tràn ngập sắc vàng Dã quỳ. Những triền hoa như màu nắng rọi bừng lên trong những ngày đông. Vội vã.

Bước chân trên con đường ra khỏi bản Háu. Chân đi nhưng thực lòng ước ao giá mà được ở thêm mấy ngày. Sẽ không phải vội vàng, không phải vơ váo sợ thời gian.

Hai đứa bạn thân đang đùa nghịch thật vui vẻ. Mấy hôm nay thấy chúng nó lúc nào cũng cười. Lại còn làm thơ, bảo là "trường ca", lại còn ví von đủ thứ. Rồi mua bi ve chia nhau, rồi "chia hành lý",... Tối hôm qua lặng yên nghe tiếng chúng nó "nghịch nhau". Sáng nay thấy chúng nó nhảy nhót trên con đường quê mình. Ước gì...

Photobucket

Chợt thấy yêu làm sao những quyết định bất chợt và lạ lùng buổi trưa thứ 6, để sáng thứ 7 tong tẩy lên xe. Đi nào! Miền Nhớ thương!

Dưới đây là bộ ảnh cực "khủng":

Photobucket

Đầu tiên là dừng chân ở cầu Mới, alo cậu ra lấy "hàng". Cái đứa đang ngồi là Huệ hấp say xe!

Dưới đây là "HÀNG"

Photobucket

Ấy đừng, đau! Chân đi tất như bà đẻ, dép hồng nữa chứ!

Photobucket

Xét về khoản màu sắc thì Bích là loại "đú" nhất. Bong sen lộn ngược!

Photobucket

Đang đông nhưng có đứa có nhu cầu... tắm suối! Ngồi trông như "hoa hậu biển"!

Photobucket

Bích: "Mày chụp cho bọn tao kiểu... cún tè!" Giống nhờ!

Photobucket

Làm dáng bên cầu giặt. 3 con ngỗng, mặt đực như ngỗng ỉa!

Photobucket

Macro cái nào! Trông hơi giả tạo, mặt cái Huệ rất khó đẹp, khổ thế!

Photobucket

Chú thích: "Đấy không phải cây bồ đề đâu em ơi! Tu... hú rồi!"

Photobucket

Photobucket

Duyên ơi là duyên này! Xinh ơi là xinh này! Tức là bông hoa ý.

Cào thóc bằng chân

Nghếch mặt chờ xe! Đến khổ.

Photobucket

Viết "trường ca" về chuyến đi cuối đời... SV

Photobucket

Tèn ten.. Đây hành lý anh mang ì ì ì...

Photobucket

Thôi, thế là PHẢI VỀ NHÀ rồi!

Viết thêm: về nhà, cả 3 đứa đều lăn ra ngủ như chết. Nhưng mình vẫn còn lê được đến lớp học thêm tối. Siêu quá!

The Unique

bình minh, thức dậy, thấy mình lạc lõng

hai mươi mốt năm có gì là nhiều nhặn

phút chốc quay lại thấy cỗi cằn sỏi đá

hồn đóng băng và con tim nguội ngắt

máu đỏ lặng trôi như một dòng sông

vẫn cứ ngỡ là mình hạnh phúc quá

bởi vì lúc nào cũng có người chở che

bởi vì lúc nào cũng có người chia sẻ

bởi vì lúc nào cũng thấy mình nhỏ bé

những người bạn nhỏ bé

một người bạn nhỏ bé

...

chẳng giấu giếm điều gì

chẳng muốn giấu giếm điều gì

chẳng cần giấu giếm điều gì

chẳng cần biết sẽ được cái gì

...

bạn bè?

bạn bè ư?

vẫn cứ nghĩ rằng bạn thân "thì phải khác"

mà hoá ra vẫn cứ một mình

không một dòng tin nhắn

không một hồi chuông dù chỉ là nháy máy

...

sau những cơn đau

sau những trận ốm

sau bao nhiêu suy sụp

vẫn cứ một mình

...

đa cảm quá đấy

nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt

tự thương ... cõi lòng ơi ...

ai ai cũng là "người khác"

...

The Unique



Một tay họ dúi tiền vào tay em, tay kia đặt xuống đũng quần em, xoa một cách thô bạo. Em cười giả lả. Còn em biết, quần họ thì đang phồng lên và ướt sũng!

“Nhớ tối mai bảy giờ nha cưng, bù cho hôm nay em đến muộn 30 phút!”. Tiếng bà chủ nheo nhéo gọi với theo em. Em tảng lờ, tự nói dối rằng tiếng xe cộ ồn ào quá. Cuối thu, đầu đông. Gió lành lạnh, đôi vai em run run. Gió luồn bàn tay gầy mỏng mảnh vào mớ tóc em loà xoà. Em chẳng thích cắt tóc, như thế mọi người sẽ gọi em là con trai mất.

Lòng đường còn lấp loáng nước mưa đọng. Những chiếc bánh xe chạy nhanh mang theo nó cả một tia nước bắn toé lên, những hạt nước cũng lấp loáng đèn đường màu vàng buồn bã.

Hết một ngày mệt mỏi. Hôm nay em chỉ phải tiếp có 5 lượt khách từ sáng tới tối thôi. Đám khách toàn những chú gà choai khá giả, sành điệu. Chúng mang cái vẻ ngốch nghếch nhưng học đòi. Bà chủ chỉ để em tiếp những đám như thế, bà nói em là “con gà đẻ trứng vàng” của bà. Bà mà biết “em với anh” thì chắc em lôi thôi to đấy!

Chúng ép em uống ghê quá, nhưng may mà em uống khá. Rồi họ boa cho em. Họ kéo em lại sát bên họ, ôm eo em. Một tay họ dúi tiền vào tay em, tay kia đặt xuống đũng quần em, xoa một cách thô bạo. Em cười giả lả. Còn em biết, quần họ thì đang phồng lên và ướt sũng!

Phố khuya ...

Con phố nhỏ trồng cả hàng dài toàn cây trứng cá. Em rẽ tiếp vào ngõ. Ngõ cũng nhỏ. Rất nhiều hoa, có nhà trồng hoa giấy, có nhà ti gôn, có nhà tường vi. Nhà anh thì trồng hồng leo - thứ hoa mà em thích nhất. Em ngắm say sưa những cụm hồng phơn phớt, cánh nhỏ mỏng manh và trong trẻo. Em thường nằm mơ thấy mình được là đoá hồng leo nhỏ bé mà rạng rỡ khiến anh quyến luyến.

Em nhớ đến anh. Nửa năm cũng ngắn nhưng là khoảng thời gian mà em chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế. Vì em có anh. Câu lạc bộ vào một đêm tháng năm. Rất nhiều đàn ông ở đó. Vây quanh em. Lần đầu tiên, hoạt động của câu lạc bộ được công bố rộng rãi. Bữa tiệc đứng có rất nhiều hoa màu trắng, khăn trải bàn màu trắng, ly thuỷ tinh thắt nơ trắng, nến trắng.

Đêm đó, em nổi bật trong chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cravat màu be, quần đen kẻ nhẹ, thắt lưng và giày đều màu đen. Hồi đó tóc em vẫn ngắn, chải keo nữa. Em biết chứ, đám đàn ông ở đó đều nhìn em thèm thuồng. Nhưng em lại chỉ để ý đến anh thôi. Anh mặc sơ mi trắng xắn tay cao, cổ áo mở tới tận chiếc khuy thứ hai, quần jeans xanh, thắt lưng và giày màu hạt dẻ. Anh đẹp lắm, thật khoẻ mạnh và lôi cuốn khiến em không thể rời mắt.

Em không giống bọn con gái yêu cầu đủ thứ. Em chỉ cần mỗi tuần được gặp anh đôi lần. Em cười mình ngốc nghếch. Chẳng ai yêu mà… dại như em.

Em và anh đã quen nhau như thế. Và ngày hẹn hò đầu tiên, anh đánh xe đưa em tới một trang trại ngoại ô. Đồng cỏ mênh mông, chỉ có em và anh. Bãi cỏ xanh êm là nơi em trao cho anh nụ hôn ngọt ngào nhất. Anh ôm em thật chặt và cùng nhau lăn theo triền cỏ mượt mà. Giữa mênh mông màu cỏ tươi mới và ánh nắng nhẹ nhàng, em và anh…

Nghĩ lại em vẫn còn cảm giác nóng ran. Em nhớ đôi môi anh nồng nàn và siết chặt. Em nhớ đôi vai anh vạm vỡ. Em nhớ lồng ngực anh rộng rãi, ấm nóng mỗi lần em áp má. Em đã từng nhìn trộm khi anh hôn em. Mắt anh khép lại với hàng mi rậm dày.

Phố khuya ...

Ngõ hẹp. Gió lạnh. Mưa bay. Cơn mơ suy nghĩ đưa em tới ngay trước cổng nhà anh từ lúc nào không rõ.

Có bóng người trong khoảnh sân lấp ló ánh đèn rọi từ hiên nhà, lọt qua giàn hồng leo của em.

Hai bóng người quấn chặt, ghì sát nhau, níu kéo nhau, những cánh tay chuyển động quấn quýt.

Anh đang ở đó!

Anh và một người con gái!

Anh đang hôn một người con gái!

Anh đang ôm xiết một người con gái!

Đất dưới chân em sụt xuống.

Bầu trời đêm sụp xuống.

Em quỵ xuống.

Em vẫn mãi chỉ là một thằng trai bao, một thằng điếm!

The Unique

Chưa bao giờ mình tự chủ kém như thế này

Thật kinh khủng. Mình đang hoảng loạn

Giờ mình đang chưa biết phải làm gì nữa. Mọi chuyện có thể sẽ là chấm hết. Đừng có đùa!

Và như thế là mọi cố gắng đều trở lại điểm xuất phát. Mình sẽ mất tất cả.

Giờ thì mình thấy ức chế.

Mình không làm cách nào để chú tâm học trên lớp.

Nó cứ như con sâu đang đục khoét trong đầu mình vậy.

Mình cố làm nhiều việc để tạm quên nó đi, nhưng chẳng ích gì.

Bởi vì MỘT môn học ảnh hưởng rất nhiều tới TÁM kỳ học của mình.

The Unique

SỚM THU TRONG LÒNG MẸ

Hôm nay cuối tuần, con tự cho phép mình ngủ dậy muộn hơn mọi ngày. Hồi con còn học cấp 2 cấp 3, cứ mỗi sáng cuối tuần ngày nghỉ, mẹ lại đến bên giường con, ngồi cạnh, vuốt mớ tóc toà xoà bên trán con: “Út dậy đi con!”.

Thật ra thì không phải lúc nào mẹ cũng cưng nựng con như thế đâu. Mỗi khi mẹ cần gọi con dậy thì ngay từ sáng, mẹ chỉ cần quát vài câu: “Nó lại để chìa khoá nhà ở đâu rồi. Điên thế cơ chứ, hở ra cái gì là nó vứt cái đấy, xong rồi lại mẹ đi dọn. Đấy, hôm qua có đứa nào đổ rác đâu…”.

Thế cho nên hai chị em có muốn cũng không tài nào ngủ thêm được. Thú nhận với mẹ này: nhiều lần con tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ, thế nào thì cứ đến 6h30 là mẹ đi làm rồi, cố lên, cố lên!

Nghe thật thích. Nhưng mẹ cũng thừa biết là không đời nào con dậy khi nghe mẹ nói như ru đến thế, đúng không mẹ? Mẹ biết thừa là con đang làm nũng, nhưng mẹ cứ để con làm nũng, đúng không mẹ? Hoá ra mẹ con mình hiểu nhau ghê í nhỉ, mẹ nhỉ?

Sáng nay, con gấp chăn màn, bước ra cửa đã thấy khoan khoái lạ kỳ. Trời rất xanh màu thu mát nhẹ, gió hanh hao và nắng nhạt mơ màng. Mẹ ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, lặng nhìn gương mặt con đang ngái ngủ. Mắt con him him chỉ nhìn được ti hí. Con lại gần, với một chiếc dép kê ngồi, con ngả đầu vào lòng mẹ. Tuyệt quá!

Con lại muốn chìm vào giấc mơ còn dang dở mới vài phút trước. Ngủ bên mẹ thế này, chị Thuỷ sẽ không có cớ mắng con nữa.

Lớp Mười hai. Con mọc răng khôn, đau nhức người, sốt li bì đến nỗi không học bài được. Một ngày thứ Sáu nhá nhem trời chiều, gió lạnh và khô, căn nhà cũng nhá nhem vì mất điện. Con uể oải bước vào, chẳng buồn quẳng ba lô xuống. Con mệt lắm, đầu nhức nhối, miệng môi khô đắng. Trời lạnh mà trán con đổ mồ hôi, người con run rẩy. Và bỗng dưng: Mẹ!

Mẹ nghe con bị ốm. Mẹ bỏ mấy ngày nghỉ cuối tuần để về với con luôn. Mới nhìn thấy mẹ, nước mắt con đã tuôn dài. Con cần có mẹ biết bao! Con sà xuống, ôm chặt lấy mẹ. Hồi lâu, con thiếp đi trong cơn thổn thức, giọt nước mắt sau cùng chắc cũng chẳng kịp khô.

Cả nhà vắng tanh, chỉ còn hai mẹ con. Im lặng. Con nhắm mắt nghe bàn tay mẹ đang nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho con, vuốt trên vầng trán dô bướng bỉnh của con. Con nghe bàn tay mẹ vỗ vỗ nhẹ trên vai con, vuốt dọc lưng con, đều đều. Hồi xưa mẹ vẫn vỗ về con như thế. Bao nhiêu lâu rồi con mới lại được trở về cám giác ấu thơ âu yếm. Học tập và hoạt động ở trường khiến cho con chẳng có mấy thời gian ngồi bên mẹ thanh thản đến thế này.

Mẹ vẫn thường vỗ về con như thế mỗi lần con bị ốm. Ngày xưa con hay ốm hơn bây giờ. Mẹ để con kê đầu lên đùi mẹ. Chỉ thế thôi, và mẹ không nói gì. Những cái vỗ nhẹ từ bàn tay ấm thổi hồn con vào giấc ngủ chìm sâu.

Sáng nay, con lại được gối đầu vào lòng Mẹ. Tiếng thở khẽ khàng. Cánh mũi con phập phồng hít hà gió thu. Con nhớ những lần Mẹ mắng con vì con đi đâu về muộn. Mẹ thậm chí không nghe điện thoại con gọi về báo cáo có việc đột xuất. Mẹ thậm chí không trả lời tin nhắn của con. Mẹ thậm chí ngồi chờ con ở trước cửa để quát một trận tơi bời. Những lúc ấy con giận mẹ lắm. Vì Mẹ không cố gắng để hiểu con, trong khi Mẹ thừa biết rằng con chưa hề làm việc gì sai trái lớn.

Chưa điều gì, chưa có ai khiến con phải khóc nhiều lần như thế. Con lủi thủi đứng khóc bên bờ tường rêu phủ loang lổ, vì con không đỗ trường chuyên. Con khóc sau khi Mẹ và con cãi nhau gay gắt về việc con chọn nghề báo vì Mẹ lo con vất vả lăn lộn. Con khóc trong lòng Mẹ khi người ta hỏi cưới chị Mai. Con khóc khi chuyện thành hôn (sau ba năm tình yêu) của chị Thuỷ sẽ tiến hành chỉ sau nửa tháng nữa bỗng dưng đổ vỡ. Mẹ đang ở xa nhưng con biết Mẹ cũng đang khóc. Giọt nước mắt chảy xuôi. Đêm đó, chiếc gối màu hồng của con lại ướt đẫm.

Có lần bố nói: “Bố mẹ không bảo là con hư, nhưng đêm hôm ở ngoài đường Hà Nội này có bao nhiêu nguy hiểm, làm sao con lường hết được? Đến khi lỡ ra thì bố mẹ khóc không ra nước mắt con ạ”.

Và nước mắt con lại lặng lẽ chảy dài. Con chúi đầu thật thấp để Mẹ không nhìn thấy, để dòng nước mặn mòi lăn nhẹ trên cánh tay. Con im lặng. Mẹ im lặng. Chỉ có những giọt nước mắt đang rơi mỗi lúc một mau. Môi con mím chặt, con sợ Mẹ nghe thấy.

Còn sáng nay đây, con nhớ lại nhiều chuyện lắm. Và con khóc. Mẹ cứ đinh ninh rằng con khóc vì đã mệt lại còn bị Mẹ phàn nàn chuyện học khuya. Nhưng Mẹ sẽ không biết được đâu.

Viết cách đây nửa tháng