The Unique



“Yêu em đi...”. Giọng nàng mướt mát. Bàn tay, cũng mát, đang lần chậm rãi từ vai xuống lưng, xuống ngực, xuống bụng, xuống... Môi và lưỡi nàng ướt át cũng chầm chậm đi theo bàn tay.

Tôi 22 tuổi. Tôi khỏe mạnh. Tôi học Đại học ở cái trường mang cái tên thật là “sốc”: “Đại học tài năng”. Tài năng nước mẹ gì cái thằng như tôi. À, mà có khi đổi thành “Đại học của những đứa con của những ông bố, bà mẹ tài năng”.

Haha, tôi chẳng dám cười, sợ cái hồn của cái thân thể đang “tự sướng” trên thân thể tôi kia lại phải ngừng “công việc” để lướt một ánh nhìn dò hỏi: “Em làm anh nhột dưới này à?”.

Tôi không đẹp trai, tôi tự nhận thế. Tôi cao có một mét sáu chín, nặng sáu mươi mốt kí lô. Chẳng cao to, nhưng tôi khỏe mạnh. Mà các cô, dù mới bảy giờ tối còn rú ầm vì anh chàng điển trai đeo kính đọc tin tức ở kênh quốc gia, thì cũng phải tặc lưỡi trước tôi: “Bé nhưng cái gié nó to”. Tôi quen rồi, thật đấy.

Tôi không đẹp trai, nhưng tôi khỏe mạnh. Đấy là điều muôn đời các cô cần nhất. Vứt xó cái món đẹp giai đi. Khi ngủ thì người ta tắt đèn. Khi ngủ thì người ta sung sướng bằng cảm giác, xúc giác, vị giác, và, hừm, cả thính giác.

Anh có cảm thấy sướng run lên không? Anh có sờ thấy đường cong và cái vũng ẩm ướt đó không? Anh có nếm được vị vừa thơm ngon, lại vừa thối khẳn không? Anh có nghe thấy tiếng người ta liếm láp và tợp hớp không?

Đấy, tôi đã bảo mà. Các cô cần gì? Tiền và sự vuốt ve. Mà đôi khi tiền cũng chả nứng nổi cơn thèm sướng của họ đâu.

Nhưng mà hôm nay thì nàng nứng tôi, nứng đến phát cuồng. Nhiều khi tôi phải ưỡn người để giúp nàng làm việc thoải mái hơn. Khổ thân, hình như nàng bị “bỏ đói” lâu lắm rồi. Tôi thương nàng, lẫn đâu đó cảm giác thương hại.

Tôi mới quen nàng lúc chiều, khi nàng đánh rơi xấp tài liệu gần cái thang máy ở khu chung cư. Tôi nhặt giúp. Nàng nhìn tôi biết ơn, ánh mắt sáng bừng như vừa bước từ trên giường với gã nào xuống.

Nàng mới chuyển tới cạnh căn hộ của tôi. Một mình.

Buổi tối, tôi gõ cửa hỏi thăm, làm quen. Đúng là thời tên lửa. Cách đây 2 tiếng còn kể lể chuyện gia đình, công ty... Chẳng sao, một công đôi việc, vừa làm vừa kể chuyện cũng được. Phải cái, nàng “bận” quá, tôi chẳng dám hỏi, chỉ biết phát ra những tiếng “tộp tộp”, và bây giờ thì rên lên.

Tôi cứ rên

Tôi rên rỉ triền miên

Tôi rên rỉ ngắt quãng

Ôi... ôi... a..a...a.a.a...

Nàng chẳng thèm đếm xỉa

Kêu to hơn nhé!

A..A.A.A...... Em ơi.. A.A.A

Cứ thế, mải miết tìm xa xôi. Bao giờ kêu to cho cả thế giới này biết rằng ở đây đang có người sung sướng nhỉ?

A.A.A...

Nàng đã có người yêu. Tôi cũng có người yêu. Nhưng người yêu nào biết nổi chứ?

Hãy làm cái việc mà em muốn. Tạm quên luân lý chung thủy giữ gìn của em đi. Giờ là tôi và em. Mai sẽ là em và anh ta. Cho đến khi nào em thấy hạnh phúc...

Khi nào?

The Unique



Quán Cuối ngõ, 20h00. Sợ bạn H. đến Cuối ngõ phải chờ thì không nên, thế là cất bước lúc 19h48'.

Ly trà chanh nhạt thếch, nhạt hơn cả ly nước lọc.

Chờ...

Chờ...

Chờ...

"Alô (zzz..zz.....*^><?/+-^%$#@!:^*>). Anh bị tắc đường, cái ôtô nó chẹn trước làm anh không vào được. Anh vừa bị bạn em nó chửi (what? who is "bạn em"?), giờ anh bực lắm, anh chẳng có hứng thú uống cafe nữa đâu. Anh về đây!" Rụp.

What? Dek hiểu giè.

Này anh.

Anh nghĩ tôi thừa thời gian để tạm dừng công việc mà ra quán với anh chắc?

Anh nghĩ tôi thừa thời gian để dành cho một tên con trai mà cư xử không phải là con trai như anh chắc?

Anh nghĩ tôi thiếu người để đi ngồi quán chắc?

Hơ!

Tôi hơi bị bất ngờ về anh. Nhưng tôi chả thèm giận cái loại như anh làm gì cho nhọc xác.

Tôi coi thường anh.

Ồ, nhưng mình lại tìm thấy hứng thú ngay lập tức. Hôm nay tôi rất xinh, bạn T. (vốn không bao giờ thích và khen mình khi mình trang điểm) cũng phải nói "hôm nay H. xinh lắm".

Xinh như thế, lại ngồi góc tường một mình... Hừm...

Thế là mình nghịch một trò mới: "Thất tình". Oài, bao nhiêu anh ngồi xung quanh cứ nháy nhau, hất đầu về phía girl xinh. Độ dăm anh cứ chốc chốc lại quay sang với ánh mắt tò mò: "xinh thế mà sao lại thất tình nhỉ?". Hehe, đời nó thế đấy!

Cảm giác "bị" người ta... nhìn nhìn hay lắm. Thế là cứ ngồi, chân trái ghếch trên chân phải như kiểu bụi đời, người uể oải dựa tường như sức nặng cả tấn, đầu nghếch lên, mắt lơ đễnh nhìn cái bóng đèn vàng phía bar, tóc bồng bềnh. Chốc chốc lại tợp một ngụm... nước cho oai.

Hehe, mình là tâm điểm gây chú ý trong suốt hơn 1 tiếng đồng hồ ở cái quán xa xăm đó. Ôi ôi, hôm nào mọi người nên thử, hay lắm ý!

Về nhà cũng chả thấy bực gì, lạ thế! Dạo này mình hình như đạt tới "vô vi" hay sao ý, vui không cười, buồn không oải, cứ như không! Tài thế!

Này anh.

Dù sao thì anh cũng đúng là đồ củ chuối. Nhưng chắc anh có cái bực bội của riêng anh, mà chứng tỏ là anh không biết nhẫn, không biết kiềm chế. Thế nên tôi cũng chả nên bận tâm thêm gì nữa, nhỉ!