The Unique
Rời giảng đường Đại học, tớ bơ vơ như môt con vờ mặt nước. (Mở ngoặc một cái: con vờ là quán quân... chết yểu trong thế giới côn trùng). 23 năm tuổi đời, tài sản du lịch đi ra nước ngoài (chứ không phải đi ngoài ra nước) vẫn còn khá sạch sẽ.

Phần 1: Singapore – cú “sốc” văn hóa Á châu

Tháng 11, tớ sang Sing một mình. Nhận lời mời của bạn Daniel Foo (Phú – Prosperuos) và căn cứ vào sự giúp đỡ của tớ dành cho bạn í suốt thời gian bạn ở Hà Nội cũng như sự thân thiết của đôi bên, tớ đến ở nhà bạn í luôn. Mở ngoặc là nhờ tớ giúp đỡ nhiệt tình mà bạn í được một điểm A hiếm hoi cho kết quả 4 tháng ở Hà Nội.

Tớ đi 5 ngày. Tớ ngủ trong phòng của bạn í (tất nhiên là bạn í sang phòng của anh bạn í để ngủ). Nơi tớ ở là Clementi, cách Orchard (khu phố mua sắm lớn nhất Sing) một đoạn không xa.

Đó là chuyến đi ngoài ra nước (ra nước ngoài) đầu tiên của đời tớ. Một thế giới khác. Singapore – đất nước trong lành nhất thế giới. Và tớ chả thấy người dân ở đây quét nhà mấy tí. Câu nói của ông bà ta quả là “sạch như chùi”.


Sang Sing, làn da ngăm ngăm của tớ rất được ưa chuộng. Suốt ngày tớ nhận được lời khen cute với lại beautiful - ở sân bay khi nhân viên kiểm tra hành lý, ở nhà thờ (tớ đi theo Daniel chơi thôi), ở NUS (nơi có nhiều bạn bè của tớ)…

Sạch sẽ. Môi trường trong lành nhất thế giới. Mỏi mắt tìm không thấy cái gì gọi là Chổi. Tớ ở nhà bạn Daniel Foo tại một khu chung cư hạng trung. Phòng của bạn ấy nhìn ra con kênh thoát nước nhỏ, phía bên kia là mấy tòa chung cư. Tất cả bao phủ bởi màu xanh cây cỏ. Tớ hít hà cái không khí ấy cứ như là sợ bị mất cắp. Đường phố nhiều cây xanh khiến tớ tưởng tượng những cảnh trong film của Pháp ở các vùng ngoại ô. Màu xanh hiện diện ở những bụi cây nhỏ vỉa hè, ở các thảm cỏ trường học, bệnh viện, cơ quan, ở các vườn nhỏ, các lối đi bộ cho tới các công viên lớn như Singapore Zoo, Jurong Bird Park, Sentosa, Botanical Garden… Rừng trồng mà đẹp như rừng tự nhiên!


Tớ thích nhất Botanical Garden. Đã vào cửa miễn phí, đã không gian trong lành, đã nhiều cây cối lại còn có vườn lan quốc gia nữa chứ. Người ta vào Vườn thảo dược này để picnic rất nhiều. Có khi là đôi anh chị Tây nằm bãi cỏ đọc sách. Có khi là đám bạn người Sing ngồi ăn nhẹ dưới bóng cây. Người thì ngồi ven hồ cho thiên nga ăn bánh, người thì đạp xe dọc những con dốc hay lối mòn…

Những tán cây rực lên màu lá vàng tươi pha với xanh nõn. Những thân cau thẳng tắp với ngọn màu đỏ chói. Những gốc cây đại rụng hoa trắng rộn thơm ngát. Những lối nhỏ vút cao thân mây đan cài thẫm xanh. Những giò lan rực rỡ sắc màu nhiệt đới với đủ các giống hoa từ bình dân cho tới quý hiếm.

Sinh hoạt ở đây thú vị lắm nhé! Sáng dậy từ 8h. Ăn sáng (mà cứ như ăn trưa) tầm 8h30 hoặc 9h. Ai đi làm thì đi. Ai đi chơi thì đi. Tớ vào công viên chơi chán tới 15h thì ăn linh tinh tại café chỗ cái sân chim (vừa ăn bánh kẹp cá hồi vừa ngắm vẹt). Lại đi chơi tới độ 19h (giờ này trời vẫn sáng lắm). Về nhà, tớ đi tiếp một tăng nữa tới 2 giờ sáng (gồm chơi và ăn).

An toàn. Tớ cảm thấy sự an toàn bao bọc quanh mình, dù cái lúc tớ đi ngoài đường là 2h sáng. Có hôm về muộn, hết sạch tàu điện lẫn xe bus. Bạn của Daniel chở bọn tớ về tới gần nhà, rồi hai đứa đi bộ trong màn đêm trong trẻo, yên tĩnh. Phố xá vẫn rộn đèn. Xe cộ vẫn qua lại. Có khi dừng đâu đó ăn con cá nướng kẹp trong lá dừa rất thú vị.


Tớ chỉ thấy hãi hùng khi bị giai theo ở công viên. Khi hắn chào tớ, tớ gật đầu chào lại (cộng mỉm cười). Rồi thế là cả cuộc bách bộ mát mẻ của tớ luôn bị hắn theo sau. Bỗng có lúc hắn tiến lại gần tớ, đưa một mảnh giấy. Tớ cầm, lúc sau mở ra thì thấy ghi: Josephs 0xx… (đoán là điện thoại). Tớ “méc” bác Foo (mẹ của Daniel). Bác ấy bảo: “He’s following you. Don’t look back!”

Đời sống gắn liền với thẻ. Tất cả người dân ở Singapore đều có thẻ MRT (Mass Rapid Transpot) đối với các dịch vụ di chuyển công cộng trên toàn đất nước, đó là tàu điện và xe bus. Các ga tàu điện thường bố trí ở những địa điểm đông người như trong các trung tâm mua sắm, các khu dân cư lớn. Rất nhiều trạm tàu điện nằm ở… tầng nào đó của tòa nhà mua sắm… nào đó. Thẻ MRT cũng áp dụng cho mọi tuyến xe bus của Singapore (có một dịch vụ duy nhất là SBS – Singapore Bus Services). Người ta có thể lấy bản đồ miễn phí ở mọi nơi (nhà hàng, khách sạn, nhà nghỉ, sạp báo, bưu điện, đồn cảnh sát…).

Bác Foo đưa cho tớ cái thẻ của bác ấy để tớ “mu vinh”. Thật là tuyệt! Đi qua cửa chắn – quẹt. Ra khỏi ga tàu – quẹt. Lên xe – quẹt. Xuống xe – quẹt. Họ nạp tiền cho thẻ MRT cũng như ta nạp tiền di động và có trạm thẻ ngay tại các ga tàu điện.

Xếp hàng. Tớ hình thành ý thức rằng: cứ chỗ nào đông người là chỗ đó ngay lập tức có xếp hàng trật tự. Ý thức xếp hàng dường như ăn sâu vào suy nghĩ, thói quen của người dân, như là đi ngủ thì phải… nhắm mắt vậy. Dù ở trạm tàu xe, ở đồn cảnh sát hay ở công viên, nhà hàng, từ McDonald cho tới KFC, tất cả đều xếp hàng mà không cần phải nhắc nhở.

Ăn uống. Đồ ăn của các nước châu Á có ảnh hưởng của Trung Quốc như Singapore, Malaysia, Brunei thì đều ngọt, nhiều dầu mỡ, nhiều màu, nhiều thịt, ít rau. Loại ăn đồ nhà hàng thì chả khác gì Việt Nam. Còn loại ăn đường phố thì mới đúng chất văn hóa ẩm thực địa phương.

Tớ được các bạn trong cell (nhóm nhà thờ) của Daniel đưa đi ăn ở phố Đèn đỏ. Có gã giới thiệu cho tớ về phố này nhưng bộp một câu: “Nói thế chứ tao cũng đã vào đâu”. Theo gã thì đồ ăn ở khu này ngon nhất. Tớ ăn món khá nổi tiếng là quẩy nhúng vào sữa đậu nành nóng. Cái quẩy to gần bằng 3 ngón tay ghép lại và dài như cái thước kẻ 30 centimet. Dân ở đây rất hay uống sữa đậu nành. Tớ gọi nó là sữa… diệt dục dành cho nam giới.

Tớ cũng theo Daniel luồn lách qua mấy Food Center. Thật may là Daniel vốn thích… ăn. Toàn những cái xó xỉnh nào ở gần trường với lại khu chợ. Rồi bọn tớ ăn ở NUS – ĐH Quốc gia Singapore.

NUS gồm có 5 trường nhỏ, nằm ở 5 tòa nhà lớn riêng biệt. Mỗi tòa nhà có phòng học, thư việc, phòng đọc, phòng lab, khu học xá… riêng. Họ cũng có nhà ăn riêng. Khu sảnh nhà ăn được thiết kế với khoảng giữa rộng, mở ra không gian ngoài trời. Tại các phía tường là hàng loạt kiots đồ ăn nhỏ của các nước như: Nhật, Mã, Hoa, Ấn, Âu, và có cả gian hàng cho người ăn chay nữa. Như lời hứa khi ở Việt Nam, gã mời tớ ăn món Lươn rau của Nhật.

Gã cùng cho tớ ăn kem vỉa hè của Singapore. Rất buồn cười. Kem gói trong nilon mỏng, vuông vức như bao thuốc lá. Bóc nilon một đầu rồi cứ thế mà bóp kem lên nhai. Ăn vội vàng để còn nhảy lên xe bus (không được mang đồ ăn uống lên tàu xe).

Nhà thờ. Tớ nhắc đến nhà thờ vì Daniel theo đạo Thiên chúa. Tới nhà của gã, trong bếp có lời cầu nguyện gắn trên miếng gỗ vuông vắn, trong phòng ngủ có tấm bảng gỗ ghi lời cầu nguyện, rồi bàn học, giá sách, đàn piano… Ở Singapore không có nhà thờ kiểu như ở Việt Nam. Giáo dân thường thuê phòng nhỏ tại một ngôi trường nào đó để cuối tuần, họ đi theo một nhóm nhỏ độ hơn chục người tới đó. Căn phòng cũng có cha xứ mặc đồ công sở, có màn chiếu và laptop, có sách kinh. Mọi người ngồi trên ghế gấp văn phòng.

Tớ sang Sing đúng dịp Asian Conference – Đại hội giáo dân Thiên chúa toàn châu Á tổ chức hàng năm. Hơn 9 nghìn người đổ xô đến Expo. Thực ra Expo là nơi thường diễn ra các hội chợ, hoạt động giao lưu thương mại lớn. Nhưng Đại hội châu Á thì quá nhiều người của nhiều quốc gia tới nên Nhà thờ phải thuê địa điểm Expo để tổ chức. Bọn tớ đến từ 18h và xếp hàng tới tận 21h để đợi mở cửa. Nước uống miễn phí và các hàng ăn lúc nào cũng sẵn sàng khi ai đó giơ tay vẫy.

Cả dòng người xê dịch nửa tiếng mới vào được bên trong. Quá đông người nên nhiều khu phải xem qua màn hình lớn. Những bài hát nhạc sống (nhạc nhà thờ mà nghe như rock í) vang lên. Mọi người đứng dậy, giơ hai cánh tay lên cao, ngẩng đầu và cầu nguyện nghe cứ như là đang hét lên. Tiếng cầu nguyện âm vang khiến tớ thấy choáng ngợp. Chưa bao giờ tớ nghe những âm thanh lạ kỳ và bí ẩn đến thế.

Mọi người nắm tay nhau, quàng tay qua vai nhau và dập dìu theo tiếng nhạc dịu dàng. Kết thúc Đại hội, pháo bông nổ khắp trần cứ như từ trên trời rơi xuống, cảm giác hệt như là ngày Tết xem pháo. Rồi mấy nghìn quả bóng bay treo trên trần cũng thả rơi xuống. Những sắc màu, đèn, giấy, bóng bay hòa trộn rực rỡ. Rất tuyệt (dù tớ không theo đạo).

Thương hiệu, hàng xịn. Singapore – quốc đảo ngư sư với môi trường trong lành nhất thế giới cùng vô vàn tràn ngập các địa chỉ mua sắm đắt rẻ. Hình như nơi nào cũng có thể mua sắm bét nhè. Thì phải rồi, Singapore có hẳn vành đai mua sắm là đại lộ Orchard cơ mà.

Tớ hơi tiếc vì ở ngắn, không đi mua gì ở phố Tiểu Ấn (nhưng tớ bù lại ở chuyến đi Malaysia rồi). Tớ đã mua được 1 chiếc váy xòe trắng có họa tiết hoa đen và đỏ (một trong những chiếc yêu thích nhất trong đám váy của tớ), 1 chiếc xà rông (chuyên để khoác với bikini, trùm đi bộ ngày nắng và hiện là vật “che thân” ngủ trưa tại công sở), đồng hồ Citizen cho “má mì”, thắt lưng cho “đẹt đi” và váy ngắn cũn cho chị gái.

Trước khi về, bác Foo đưa tớ đi ăn sáng, mua cho tớ một hộp chocolate và cùng ngắm nghía hoa trong một siêu thị mini. Tớ bảo đám hoa phăng màu tím là đẹp nhất. Lúc tớ chờ bác ấy ở hàng ăn, bác ấy rời siêu thị và mang cho tớ một bó năm cành hoa phăng!

Lúc chuyển hành lý qua cửa kiểm soát, nhân viên sân bay nói với tớ: “Beautiful flower, beautiful Vietnamese girl”. Trời cuối tháng 11, tớ về Hà Nội với váy lụa Vạn Phúc màu trắng, hai dây màu trắng chấm bi xanh, áo thun Dọt-đa-nồ màu đỏ và giày thể thao to uỵch. Cái kiểu ăn mặc gớm ghiếc còn gây thêm sự chú ý với ba lô to trên lưng và một nắm hoa phăng trên tay.

Tớ nhớ cái lời của bạn Daniel rủ tớ theo Christian vì bạn ấy chỉ được cưới vợ Christian. Lời rủ rê có trong tin nhắn, trong lá thư trước khi tạm biệt, trong CD nhạc Giáng sinh của Đại hội Thiên chúa châu Á mà thỉnh thoảng tớ bật lên nghe. Thực ra là tớ đang nghe đấy!