The Unique



MẠNG 24=27 CÁI TÔI RẠNG RỠ

Lớp mình có 27 người, 8 nam và 19 nữ. Như thế là đều, đẹp đấy. Tớ vẫn tự hào vì mỗi lần khoe về lớp mình, tớ thấy đám bạn cùng trường ghen tị “con trai lớp Hương trông ngời ngời!”.

Nhưng cái chuyện ở lớp có đủ 8 khuôn mặt “ngời ngời” đã nằm ngoài mơ ước của cả 19 đứa con gái lớp mình.

Mỗi năm, mục đích nghỉ học của các cậu khác nhau. Hồi mới vào trường thì còn mải chơi và nghỉ xả hơi, ngủ bét nhè. Sau đó thì nghỉ vì game. Hồi Võ Lâm truyền kỳ, nghe đâu lớp mình khối chàng thức thâu đêm...

Bây giờ thì khác một chút. Vài người có mối làm ăn với báo, đài.

Hôm học phóng sự, Hồng có nói đến chủ đề “sinh viên “nghiện” làm thêm”. Tự dưng tớ vận vào lớp mình.

Hôm mùng 8 tháng 3, khi lớp mình đi nhậu. Hoàng và Thành Nam chúc rượu ở bàn tớ, tớ có nói rằng: “Mong rằng những học kỳ còn lại, bọn tớ sẽ thường xuyên được nhìn thấy các bạn trai”. Tớ không nói câu đó để đùa. Và Hoàng-với bộ mặt rất là “thật”-nói: “Bọn tớ hứa”... Tớ cũng chẳng nhớ, nhưng mà tớ biết là hứa suông, vì Hoàng luôn như vậy. Các cậu đang bận chén thù chén tạc.

Đúng rồi, các cậu có nhiều việc thật quan trọng, và cái tập thể của mình chỉ là nơi tập trung thi học phần thôi. Các cậu làm thêm, các cậu có nhiều việc riêng, các cậu ngủ khỏe ở nhà,... tớ không có quyền can thiệp. Chỉ có điều càng ngày thấy lớp mình càng xa lạ với nhau.

Đâu rồi cái ngày mùng 8 tháng 3 thi nấu ăn, rồi Hot Boy, Hot Girl? Những nỗ lực để lôi kéo mọi người lại gần nhau thật là khó. Có lẽ vì thế mà lớp mình thường kém trong bài tập nhóm, luôn bất đồng, chỉ lăm le làm riêng, 27 cái “tôi” rạng rỡ! Nhiều lần lớp đi chơi nhưng không bao giờ đủ người cho đến cuối cùng. Vì sao thế? Vì lớp mình cũng chia nhóm mà chơi. Vì những tấm lòng không muốn hòa nhập. Vì những cánh tay hờ hững đối với yêu thương.

“Cha chung không ai khóc”, mỗi người tự lo việc của mình. Nhưng khi có bài tập, kiểm tra trình thì nhăm nhăm chép bài đám con gái, hay là chép bài của Minh, Dũng. Sao lúc đó xích lại gần nhau ghê thế? Và khi điểm số, thưởng phạt có gì sai sót, rồi không đủ điều kiện thi học phần thì mới cuống lên, gọi điện ầm ầm. Không biết lớp mình đã có ai được “sắp mâm” sẵn chưa, mà có vẻ không quan tâm đến kết quả học tập thế nào, bị trừ điểm, khiển trách, cảnh cáo cũng chẳng sao.

Từ khi nhiều người đi làm thêm, tớ thấy có Minh vẫn giữ được phong độ học trên lớp. Ai cũng sút đi mà vẫn vui vẻ, yêu đời, chắc vì các cậu đã có sẵn năng khiếu chăng?

Trong lớp mình, tớ phục nhất là Hồng Bi, Nhung CNN. Nhung học 2 trường, dù nghỉ nhiều, nhờ người đi hộ, nhưng học hành rất ổn, vẫn dịch sách và đã có mấy cuốn được xuất bản. Hồng cũng học 2 trường, học thêm buổi tối, vẫn đi học đều, vẫn dịch tin cho HHT đều, mấy “ngón” trên mạng rất “nghề”, mấy phần mềm ứng dụng khá thạo, nấu ăn rất ngon. 2 đứa chúng nó vẫn làm nhóm rất tốt.

Giờ đã là kỳ thứ 6. Dù có chán đến đâu cũng nên xác định rõ mục đích của mình. Nếu thấy chán học thì nghỉ quách, đi làm luôn đi, nhưng có nghề ngỗng gì mà người ta cho làm hả giời?

ĐÂU DỄ KIẾM ĐƯỢC TIỀN CỦA THIÊN HẠ.