Trời chiều buồn thảm.
Giàn hồng leo thả hoa như chiếc màn công chúa. Chậu quỳnh mảnh mai vươn những cánh tay buồn.
Ánh sang ban ngày tắt hẳn. Em tưởng chừng thế giới này chưa bao giờ có khái niệm “ban ngày”.
Trận gió kéo theo bao nhiêu lá khô, sân nhà đóng lớp bụi dầy cộp.
Chiếc chuông gió đầu hồi ùa reo lên vui thích
Tấm màn hồng leo đưa đẩy nhẹ nhàng rồi chuyển sang những nhát bay dứt khoát như chiếc roi quất vào cơn gió cáu kỉnh.
Mưa.
Chớm đông rồi. Em khẽ đưa hai bàn tay lên xoa hai cánh tay mỏng mảnh.
Đường phố ướt nhoẹt, loang loáng những vệt đèn đường màu vàng không thành hình thù gì cả. Những vũng nước đọng, ánh đèn loang rộng lấp loá.
Những cơn mưa, những người tình, những vũng nước đọng. Mỗi người tình là một cơn mưa, có cơn mưa báo trước và có cơn mưa không báo trước, có cơn mưa kéo theo giông bão và có cơn mưa bóng mây, và những lắng đọng lấp lóa trong tâm tưởng. Đã có bao nhiêu người đến bên em? Bao nhiêu người không thể ở lại bên em?
Em chưa từng yêu, và em muốn quanh em sẽ có thật nhiều những người bạn để sẻ chia. Thật ích kỷ. Có bao giờ anh nghĩ rằng em không cần đến cái gọi là Tình yêu chưa nhỉ? Và nếu như anh muốn ở em một sự chọn lựa, thì tốt nhất là anh hãy đi, giống như những người khác.