The Unique



Triển lãm "Những ngày màu hồng" - VietArt Centre, 42 Yết Kiêu, Hà Nội

Khai mạc: 17:30, thứ sáu, 24/10
Triển lãm: 24/10 đến 01/11/2008

Họa sỹ: Lê Quý Tông - Giảng viên Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam

(Xem tiếp ở sau đoạn nghĩ ngợi này nhá)

Trở lại với ngày thường. Một ngày lúc nhúc những việc, nhiều khi là việc chẳng thể réo tên. Một chút hồi tưởng về ngày hôm trước, cũng không quá tệ. Đừng nghĩ nhiều. Tớ trông suy tư thế thôi, chứ tớ chẳng nghĩ ngợi cái khỉ mốc gì đâu.

Cậu đừng bao giờ phải băn khoăn rằng ngày mai tớ có còn muốn gặp cậu nữa hay không, hoặc là rằng cậu không bao giờ muốn mất người bạn như tớ, cho dù đôi khi cậu có hành động gì quá đáng.

Nói thật nhé, tớ chả thích cách cư xử của cậu tí nào. Nó chả ra tử tế, cũng chả ra lưu manh. Nó đôi lúc hiền lành, nhưng cũng có khi ám muội đầy những âm mưu. Tất nhiên, thời buổi nào thì thật giả cũng đều lẫn lộn, nói như lời một ông cụ mà tớ vừa mới lĩnh hội, thì toàn là "ma ma phật phật".

Quả có đúng. Và rằng "Hầu như không ai sống đúng như mình, nhưng luôn TÌM CÁCH để sống như mình". Vô hình trung, cái sự TÌM CÁCH đó lại là quá trình thay đổi những chiếc mặt nạ. Có thể cũng như vị sư già trên con đò từ bến Mê đến bến Giác, trên khúc sông đời người, chốc chốc lại đổi mặt nạ chăng? Để rồi rốt cuộc, sau khi chứng kiến những con người-mặt nạ cũng như con người-mặt thật hành xử với nhau và với đời, vị sư già quyết định quay trở lại cõi Mê, có lẽ Người đã Giác rồi chăng?

Thế nên tớ chẳng định làm quả trứng hay cà rốt, càng không cố gắng để trở thành cà phê. Con người ta cần phải nỗ lực, nhưng người ta cần nhất sự thấu hiểu bản thân, biết mình ở đâu và sống đúng, sống đủ với những gì mình có.

Cà phê, trứng, hay cà rốt thì cũng đều phải hy sinh, đều phải "thử lửa" cả, có nghĩa là cũng đi qua "khúc sông cuộc đời" của riêng nó hoặc dành cho nó. Đừng cố kiết để bắt mình trở thành cái gì. Nhẩn nha một chút, có thể sẽ yên ả hơn nhiều, vì nào có ai muốn cuộc sống của mình đầy giông với bão?

Và tóm lại, tớ không quan tâm đâu. Ừ, thì cứ cho là tớ giấu cảm xúc đi, tớ thấy cũng hay. Đâu phải cậu là người duy nhất phải "băn khoăn" mỗi khi tớ "dở chứng" suy tư đâu. Các cậu chỉ cần biết những lúc như thế thì trong đầu tớ, một là trống rỗng, hai là toàn những thứ rác rưởi thôi.

Trở lại ngày hôm nay. Niềm vui: Có 3 niềm vui. Theo thứ tự thời gian:

Một là: tình hình siết nợ có hồi âm, khả quan

Hai là: bài đã đăng đủ cả

Ba là: Bé Thủy rủ đi xem "Những ngày màu hồng", chụp được những quả ảnh ngon, và bỗng dưng được "ăn theo nói leo" với nhà văn và họa sỹ tài năng và nổi tiếng. Tất nhiên, có pizza và "bít-tất" nữa, oh man!!!

NHỮNG NGÀY MÀU HỒNG - Lê Quý Tông

Đó thực sự là những bức tranh lôi cuốn. Một mảnh đất hầu như lúc nào cũng như chuyển động, ngổn ngang và ồn ã. Một mảnh đất hầu như luôn trong bộ dạng của một công trình kiến trúc đang xây dở, ngổn ngang những rầm, cột, trụ, đỉnh, vôi vữa, sắt thép...

Những bức tranh sơn dầu vẽ trên toan cho thấy người vẽ quả là cao tay, từ góc nhìn cho đến cách thể hiện.

Khi nào anh nhìn thấy cái đẹp? Một vẻ đẹp được gọi là ĐẸP khi nó thực sự hoàn hảo? - Cũng có thể. Còn người họa sỹ của Những ngày màu hồng lại nhìn thấy vẻ đẹp từ những gì còn đang dang dở. Một công trình xây dựng với bao nhiều giàn giáo và lộn xộn cốt pha, xà gồ. Một chiếc máy bay, một chiếc xe tăng cũ ỉn đã lên gỉ sét. Màu sắt nâu đỏ pha với màu tôn lạnh, rồi màu kim loại đã oxy hóa...

Đôi khi là Hà Nội hối hả với khúc quanh của cầu vượt Chương Dương, những chiếc xe tải, xe con màu ghi xám, những bức tường nhạt và lem nhem... Dường như họa sỹ vẽ cả... bụi đường vào trong tranh thì phải!

Có khi là một Hà Nội cũ kỹ, cọt kẹt với cây cầu Long Biên đặc quánh một màu nâu đỏ với những nhịp dẫn, thanh ray và gỗ tà - vẹt. Và cũng có khi là một Sài Gòn tráng lệ, bừng sáng với vòm nhà Bưu điện thành phố.

Photobucket Photobucket

Nhưng ấn tượng nhất có lẽ là những bức chân dung. Khoảng gần chục bức chân dung (số lượng này lớn nhất) với một khuôn mặt và cái đầu trọc lốc. Mọi chú ý, do đó, mà đổ dồn lên khuôn mặt. Cái nhìn đôi khi đăm chiêu, nghĩ ngợi, đôi khi là cái nhìn lười nhác, uể oải, đôi khi là cái nhìn soi mói, đôi khi là cái nhìn ấm ức... Khuôn mặt cũng mang những màu ghi xám của đường phố, màu tôn lạnh và sắt gỉ.

Photobucket Photobucket

Xem tranh xong, bỗng dưng thấy thêm yêu cái đất này, yêu cái xứ này khủng khiếp! Trong lĩnh vực này, có thể tớ cũng "Giác" thêm một tẹo, về cái sự đẹp. Thực lòng là tớ thấy đẹp, những cái đẹp dở dang, đẹp ngổn ngang.

Labels: , 3 comments | edit post