The Unique



Mỗi người bạn đều là một vì sao sáng trên bầu trời đêm. Những vì sao toả sáng cho mình trên con đường đi. Những vì sao thật gần mà cũng thật xa, tưởng như với tới được mà lại tít tắp...

Và dù nói thế nào thì với một người con gái, những người bạn LÀ CON TRAI vẫn luôn có vị trí thật đặc biệt.

Không biết với mọi người thì sao, nhưng mình luôn có cảm giác vui vẻ khi buôn dưa với những cậu bạn trai, cho dù mình không thích họ lắm, cho dù có nói chuyện hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, cho dù họ nói gì mình cũng chẳng quan tâm, chẳng để ý, chẳng hiểu. Tóm lại, nhiều khi mình chỉ cần nghe và ừ hử theo, chứ cũng chẳng biết họ huyên thuyên cái quái gì nữa. Chả sao.

Rồi đến cả những cậu bạn mình tình cờ quen qua người khác hay là quen trên mạng. Nhiều khi nhắn tin mà họ đã dám bày tỏ tình cảm này nọ, tự dưng thấy con trai bây giờ sao mà XÔ BỒ thế không biết. “Ah, hồi đầu mình nghĩ chỉ trêu cậu thôi, nhưng hình như giờ không phải thế”, đại loại thế. Nhưng mình vẫn khoái, thế mới điên!

Biết là cái trò điện thoại ấy fí tiền rồi. Nhưng có cho tiền mình cũng không định gặp mặt. 1 là sợ ngta gặp 1 lần mà chạy luôn. 2 là mình gặp ngta 1 lần rồi mất ấn tượng đẹp. Thà cứ cho nó thực thực ảo ảo mà lại hoá hay. Kể cả anh Phiung, mình còn chả nhớ mặt từ hồi 1 năm trước nhưng 2 anh em vẫn chơi với nhau rất vui, như là người nhà. Sinh nhật 2 năm anh đều hát Happy birthday cho mình nghe. Bản thân mình không cần nhiều ở họ, chỉ là ai đó nói chuyện thôi.

Rồi mình thích cái cảm giác giận ngta bằng tin nhắn. Lâu lâu đánh 1 quả làm cho ngta fải lo lắng te te. Cũng vui, như kiểu giận dỗi và xin lỗi của cái bọn yêu nhau. Ờ, lại chuyện yêu đương, mình chúa ghét cái trò đó. Mất mấy ng bạn vì chuyện đó rồi mà. Đâu có nhất thiết 1 trai 1 gái chơi thân thân, vui vui là fải yêu đâu, đúng không?