The Unique



Chẳng hiểu sao...

Nghe bài này mà nước mắt cứ rơi...

Đã có một mùa hè như thế, phải không?

I can still recall our last summer

I still see it all

Living for the day, worries far away

Our last summer

Walking hand in hand...



Labels: 1 comments | edit post
The Unique

Và cuối cùng cái gì cũng phải đến. Cô đón nhận dửng dưng. Có thật là dửng dưng?

Thưa dần những email, thưa dần những tin nhắn, thưa dần những lời yêu thương. Cô đón nhận dửng dưng. Có thật là dửng dưng?

Một dấu hỏi gửi đi. Đó là tất cả những băn khoăn mà em gửi gắm. Chẳng ai biết cái dấu hỏi bé xíu lại chứa đựng thật nhiều những băn khoăn.

Dấu hỏi mang đi một trời hồn nhiên ngập nắng, một miền những giọt ấm yêu thương. Em tự hỏi: "Ai đã mang đi mất?". Dấu hỏi là những thắc mắc của em.

Em ước ao chừng nào, là người ta sẽ gửi lại cái tin rằng "Tin nhắn quý khách vừa gửi tới số xxxxxxxxxx không thực hiện được". Bởi vì như thế có nghĩa là em vẫn có một câu trả lời cho dấu hỏi của em. Ít nhất đó cũng là một lời an ủi, chẳng từ ai cả.

Nhưng một ngày, dấu hỏi không quay trở lại với em. Mãi mãi không quay trở lại. Không hề có một sự đáp trả. Có nghĩa là anh đã ở đó, anh đã nhận được dấu hỏi, và anh không trả lời.

Ồ, em không buồn. Mà em thất vọng.

Em biết nó sẽ đến. Và em đã nghĩ (đã mong chờ?) nó đến sớm hơn.

Như là một tiền định. Em không chạy trốn, em không muốn chạy trốn, và chẳng có lý do gì để chạy trốn cả. Chỉ đơn giản là em chờ đợi, bởi vì em nhìn thấy nó từ khi nó bắt đầu. Chỉ là thời gian thôi mà.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 7h30. Chiếc điện thoại rung lên. Tin nhắn. "A da den". Cô bật cười. Vẫn là cái kiểu nhắn tin ấy. Lâu rồi cô không CƯỜI, bởi vì cô vẫn cười bằng cái miệng, bằng đôi mắt mà quên mất nụ cười từ con tim...

Ồ, anh đã không nhận ra em. Khác quá phải không nào? Em đã không mong anh đến. Em đã nghĩ mọi thứ sẽ trôi nhẹ đi, và sạch bách. Và một cảm giác kỳ lạ mà em không thể gọi tên. Quanh em như đang bồng bềnh một vầng mây. Em đã rất muốn được nắm tay anh, thật đấy. Và em biết là anh cũng thế. Nhưng em đã lặng im...

Những câu chuyện phiếm. Những ánh mắt cố tình lảng đi, kiếm tìm vô duyên một cái gì không rõ. Cố tình lơ đễnh.

Gió mát. Mặt nước hồ phía xa ánh lên những dải đèn vàng trên mặt nước. Cái tháp cũ kỹ tỏa màu vàng ấm, dịu và buồn. Phố đông. Những ánh đèn xe kéo vệt dài. Thành phố như một dòng sông sao, dải ngân hà lấp lánh và hối hả.

Đôi má em bừng ấm vì cái vị cay tê, đăng đắng của ly coktail. Và bắt đầu một câu chuyện...

... (Em tin là anh sẽ chẳng bao giờ quên)

Cười rất nhiều. Những nụ cười có tác dụng như thế nào, anh biết không? - Để sẻ chia và cộng hưởng niềm vui, để che giấu một sự giễu cợt, và quan trọng hơn hết, lúc này đây, là để níu mình khỏi trượt dài trên con dốc của những buồn đau.

Và em cười để muốn anh tin rằng em vẫn ổn, em muốn anh yên tâm về em. Nhớ lời em nói nhé:

-Có buồn đến mấy cũng phải nói là vui

- Em vẫn thường như thế sao?

- Ừ, để không làm người khác phải buồn...

Em đã không dám nghĩ rằng anh muốn gần em như thế. Em đã không dám tin rằng anh dành cho em một tình cảm, một niềm tin, một tình yêu như thế. Em chẳng thông minh lắm đâu, nhưng em nghĩ mình có thể hiểu anh, ở một chừng mực nào đó. Ừ, em biết anh sẽ buồn. Anh sẽ buồn rất lâu. Mà nếu không như thế thì sẽ thật vô lý, đúng không?

Tạm biệt anh, và đừng nói Sorry. Ai cũng có một con đường riêng. Em rất mừng vì anh đã chọn lối đi như thế. Anh đã, đang, và sẽ RẤT thành công. Và như anh nói đấy, "không ai được tất cả". Nhưng sẽ có những lúc anh cần dừng chân để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Em tin rằng mình có thể là chỗ dựa tinh thần cho nhau.

"Give me a long kiss"...

Thêm một lần em được ôm ấp trong vòng tay anh. Thêm một lần em cảm nhận được tình yêu. Chưa bao giờ tình yêu trong em lại lớn như thế. Chưa bao giờ em muốn gần anh đến như thế. Anh rất dịu dàng, anh có biết không?

Em đã tưởng mình khóc. Ồ, nhưng em rất mạnh mẽ, anh thấy không? Em sẽ luôn như thế. Anh đừng lo nhé.

Và em cũng sẽ không kiếm tìm điều gì cả. Em chưa bao giờ và không bao giờ kiếm tìm. Em tìm thấy ở anh sự chân thành và giản đơn.

- Vì sao em đến với anh?

- Biết chết liền! Nếu biết thì đã không như thế...

Cô mở điện thoại. Lục lại những tin nhắn cũ kỹ, những lời yêu ngọt ngào, những dỗi hờn, những băn khoăn trách móc, những vu vơ... Và tất nhiên, cả những tin nhắn từ sáng hôm qua.

Có thể anh đã nghĩ sẽ làm cho em đau lòng. Nhưng anh đã bất ngờ, vì em quá bình tĩnh. Ừ, em chẳng có lý nào lại muốn người mình yêu thương phải lo lắng cả.

- Anh sẽ rất nhớ em, và anh sẽ buồn rất lâu. Anh biết rằng (...), và em (...).

- Things will be fine dear. Don't worry, I will be ok.

Em cất giấu những tin nhắn của anh. Em sẽ giữ mãi. Đó là một kỷ niệm đẹp. Là một tình yêu đẹp nhất mà em đã có. Đẹp từ những ngày đầu tiên cho tới giờ phút này. Sẽ không còn được gọi là tình yêu nữa. Nhưng em biết nó giúp em nuôi dưỡng một tình cảm ngọt ngào, cao hơn cả tình yêu.

Looking for the good days...

Some related links:

Viết trong lúc biêng biêng

"YÊU"-Là thế nào nhỉ?

NGẪU

Tay em đâu rồi?

Bậc thềm hôm qua

Anh có bao nhiêu Nụ cười?

Labels: 0 comments | edit post