The Unique



Thật là chẳng làm sao... Ngày 27, "chớ đi ngày 7". Sáng mưa to, tưởng là chuyến đi bị đì lây...

Và rồi thì lẽ ra đi 6h, chờ hết mưa, Huệ sang nhà = bus vì xe nó kẹt phanh-->xui toàn phần!, thế nên 6h ngược (tức 9h) mới đi.

Và rồi cũng lên đường, "đi đường mói biết gian nan. Kinh hoàng, đường gì mà đường như là có ai đổ cháo ra ý. Giời! Nhão nhoét, sèn sệt, lỏng toẹt, sánh đỏ. Đi cứ phải canh chừng cái ô tô đằng trước, sợ nó bắn bùn vào người thì toi quần áo.

Và rồi thì phanh với lại về số nhiều nên mỏi chân, thành ra chốc chốc lại "xòe" 2 cẳng trên xe máy, khua loạn xị như dở người.

Đi đến Vĩnh Phúc rồi thì hỏi đường. Đúng là Huệ, dân VP mà cóc biết đường có chán không cơ chứ? Nhưng mà đi riết rồi cũng đến, biển chỉ đường to vật vã lã chã. Trông như 4 con bụi đời! Lếch thếch, nhếch nhác (thế mà còn dám mò lên Thiền Viện, báng bổ).

Và rồi thì đi bộ đến đoạn chân núi, nghịch nước linh tinh, rồi... quay về, vì trên ý cao lắm, mà đi vào thác bạc thì 5000/người, mà lại nghe bảo nó chả khác gì thác 7 tầng ở Định Hóa ATK, mà cái thác ở Định Hóa thì ta đã tắm mát ùm ùm cả 7 tầng "trong lành, mát lạnh, trong veo, uống vèo" rồi. Thế nên ta cũng chẳng thèm vào. VỀ!!!

Điều chán nhất ở chuyến đi là cảm giác "luôn thấy mình bị lừa đảo". Thật ko thoải mái tí nào. Ở trên đất nước mình, với những con người cùng dân tộc, thế mà phải cảnh giác nhau cực độ, có chán không? Rồi thì những cảnh "chiếu bạc" giả vờ lừa người, những trò chơi rủi nhiều may ít, mánh lới, chặt chém... Một cảm giác không an toàn 100%.

3h lên Thiền viện Trúc Lâm. Mình đã đi Ba Vì rồi, leo xe máy lên dốc quanh co như dựng đứng, phải có gương cầu, mình cũng không lạ. Nhưng cảm giác cầm lái thì là lần đầu. Rất xì tin! Bích ko dám kêu vì sợ mình mất bình tĩnh. Khoảng 6, 7 cái quanh co như thế, chưa kịp phấn khích (ko cần thuốc lắc mới Tài Dậu chứ) thì đã đến nơi.

Một khung cảnh bao la, bát ngát lộng gió ùa trong đôi mắt. Sảnh đường rộng, trần cao với nhừng bức tường trang trí bằng tranh về chuyện đời Thích Ca. Có 2 ban thờ, rất nhẹ nhàng và không mịt mù hương khói. Ngồi xếp gối trên tấm thảm nỉ mà ghi, hít hà cái hơi mát của núi và của không gian chay tịnh, dõi mắt theo các Thầy trong tấm áo vàng khoan thai đi lại. Thật lòng đã có lúc nghĩ "sau này đi tu". Thiền viện có không gian rộng, quy mô với cả khu nhà ở cho các sư, đủ máy tính Laptop, máy in, phô tô, phòng học, tiếp khách,... rất gọn gàng. Nghe nói, việc xây dựng biết tính toán nên chi phí mất có 1 nửa. Nói chung, đó là một không gian cho mình cảm giác được gột mình thanh sạch.

Rồi thì cũng về. Thiền viện mở lúc 7h, đóng lúc 16h30. Thế mà trên đường về vẫn thấy có mấy đoàn xe từ miền Nam rì rì lên dốc. Có lẽ họ ở lại trên đó. Lại văng vẳng bên tai tiếng Thầy rất ấm: "Người đời có 5 ham muốn: sức khỏe, hạnh phúc, giàu sang, được người kính trọng, trí tuệ hơn người"...

Về nhà Huệ, cảm giác nhẹ nhõm. Đúng là đi đâu, Việt Nam cũng hiện lên thật gần gũi với đồng xanh, những con đường nhựa nhỏ cong, hai bên là bạch đàn, kênh rạch với những thứ rau cỏ...

Lúa đang xuân, màu xanh mát mắt quá!

Labels: , , 0 comments | edit post