The Unique

Thật đẹp đẽ không có lời nào để nói. Đẹp từ khung cảnh cáp treo nhìn xuống, đẹp từ bức tranh núi non mờ xa trên đường đi, và đẹp dần theo từng phút tiến tới đỉnh thâm u Yên Tử.

Cả một vùng trúc mọc là là "cách trời ba thước" mà lại "thăm thẳm sông dài". Sương ôm và len lỏi quanh những thân trúc gầy guộc như những cao tăng im lìm nhắm mắt mà đôi tai nghe đủ chuyện thế nhân.

Dưới đây là những hình ảnh bản thân đem khoe:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Hix, mỏi cẳng quá. Nhưng khi đi về, ngồi trên xe có "chàng" nhắn tin cũng đỡ buồn. Anh ơi, anh cố gắng lên nhé, em biết là thế nào anh cũng thành công nên em chúc anh có đủ sức khỏe để làm cho cái thành công nó mau tới hơn.

Labels: , 4 comments | edit post
The Unique

Cho một ngày có nhiều cái "Ngẫu"... Và đây không có chỗ cho cái gọi là "thần tượng".

"Ngẫu". Đầu giờ chiều có một cuộc chat ngắn ngắn, mặc dù bản thân ngọc thể bất an nhưng vẫn được ông anh cho bám càng đi xem cụ Hữu Ước ở Nhà Hát Lớn. Ông lão nói: "Anh mới bảo anh T. là có bạn đi cùng, hehe, chứ không nói hẳn là em".

Cụ T. gầy và trông hơi bị thiếu ngủ. Cụ có cái kiểu ăn mặc rất củ chuối, rất "mong manh áo vải". Đó là sơ mi hoa mỏng, xắn tay qua cùi chỏ, quần vải sậm và sandal. Muôn đời thích sandal, chỉ có biểu diễn mới chịu đi giày --> con người thích tự do, đoán thế... Và mình vẫn khẳng định lại, là cụ T. có tài hùng biện cực kỳ, nói gì cũng được, nói với ai cũng được, nói bao nhiêu cũng được. Sao mà cụ nói giỏi thế cơ chứ? Ngứa cả mắt!

"Ngẫu", khi gặp một anh Holand rất "xì-tin", nhớn rồi, có em bé rồi, nhưng nói chuyện tíu tít, trong khi vợ thì rất dịu dàng, nữ tính. Có thể nói là tính người. Nhưng bản thân người Việt mình cũng thiếu một chút tự tin, thiếu một chút thản nhiên, và thừa một chút ngại ngùng.

Đây là lần thứ 4 khi theo đuôi các cụ và bị về nhà muộn, cũng là lần về muộn nhất: Gõ cửa ngày mới! (00h:00)

Nhưng vì đêm đã về khuya, bình minh đang tới nên thầy u không mắng. Quả này hôm nay ăn đủ... Các cụ đã làm cho mình về muộn, lại còn hỏi: "Đã bị mắng chưa?"

Vẫn còn kịp hỏi thăm các cụ trước khi hai mí mắt rơi bộp xuống. Nào, sang phần tự sự, the so-called "vớ vẩn".

-------------------------------------------------------------------------

Kỳ lạ không?

Mọi thứ biến đổi chỉ trong một tích tắc

Khi một bàn tay gặp một bàn tay

Và em nghe làn hơi ấm rất gần

Những ngón tay gõ theo tiếng nhạc... trên vai em

Và em nghe thì thầm mái tóc

Sát bên em... câu chuyện muôn thuở của tóc

Và em nghe tiếng ru từ vòng tay... anh muốn lại gần

Một điều gì đó xa xôi... em biết cái gì sẽ đến

Nhưng em không mong ngóng, cũng không hắt hủi

Chỉ đơn giản... em chờ đợi và sẵn sàng đón nhận

Em sẽ hành xử như em muốn, vì em biết nó phải đến

Sẽ nhanh thôi...

Labels: 0 comments | edit post
The Unique

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em lại cứ nghĩ đến anh nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em nhớ không sót một câu nói nào của anh, cho dù đó chỉ là lời giản đơn và vô thức nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ mong ngóng được nghe giọng anh nói ở đầu kia chiếc mobile nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ muốn nhắn cái gì đó cho anh, và sẵn sàng reply mọi tin nhắn của anh nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ muốn viết cái gì đó về anh nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ muốn làm phiền anh, cả khi anh đang bận việc nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ lo lắng cái ngày mà anh xa em nhỉ?

Em biết chắc chắn, rằng em chẳng yêu anh. Nhưng tại sao em cứ phải nuôi cái ý nghĩ "Đời nào em lại yêu anh được" trong đầu nhỉ?

Như thế, tức là em không yêu anh, phải không anh?

OẠCH, xế nà nàm thao? Không hiểu viết gì.

-->TY là thứ lằng nhằng vô đối

-->Không nên dây vào

-->Điều không cần phải chứng minh

Labels: , 7 comments | edit post