The Unique



Gửi tới CẬU - người bạn của tớ. CẬU là trai hay gái, thân hay không thân, lớn hay nhỏ - đều áp dụng với entry này. Thế nên, đừng có nghĩ rằng "Chắc nó trừ mình ra", nhé!

... nhưng tự dưng tớ thấy mình phải nói cái gì đó, với các cậu...

Rằng tớ không dễ bị xúc động, không dễ bị lừa phỉnh, không dễ bị lợi dụng.

Nhưng tớ lại thấy mình rất dễ bị từ bỏ.

Tớ cho rằng lý do là ở tớ. Tớ không thích níu giữ cái gì mà tớ không còn cơ hội sở hữu, và cái mà tớ không thể có.

Nếu cậu có tình cảm với một ai đó, thậm chí có lúc cậu gọi đó là YÊU, thì cũng đến lúc nó dần dần trở nên nhạt thếch. Cái sự nhạt đó, đôi lúc khiến cậu lầm tưởng rằng đó là sự THÂN QUEN. Cái thân quen khiến cho người ta ít quan tâm hơn, ít nghĩ ngợi hơn, ít lo lắng cho nhau hơn, và đương nhiên, nhạt nhẽo hơn. Sẽ đến lúc những cuộc gặp gỡ trở nên tẻ ngắt. Sẽ đến lúc sự quan tâm bỗng trở thành vô duyên khi bị chi phối bởi cái tâm lý trách nhiệm.

Thật không có gì đau khổ hơn việc Ý thích - vào một ngày u ám - trở thành Ép buộc. Một chút băn khoăn, một chút do dự, một chút ái ngại, một chút dằn vặt nữa.

Nhưng chẳng nên buồn làm gì. Nếu thực sự có một niềm yêu thương, thì dù không được đáp trả, tớ cũng chẳng ngại ngần để dành tặng một khoảng yêu thương ấy. Còn nếu tớ băn khoăn về nó, thì sao? Nếu tớ KHÔNG CÒN cảm thấy yêu thương, nhưng trong lòng tớ lại là cả một nỗi dằn vặt và ái ngại, thì sao?

Tớ trẻ con lắm. Nhưng tớ không dễ xúc động khi có ai đó quan tâm đến tớ hơn - mức - bình - thường. Và tớ càng không dễ buồn bã vì những chuyện ủy mị tình tang. Đừng hòng có ai mua được lòng xúc động của tớ bằng sự yêu chiều, và cũng đừng hòng có ai khiến tớ buồn rơi rụng nếu định "làm ngơ". Không có đâu!

Tớ không phải tập luyện gì để có được một sự cân bằng, một chút bất cần. Đúng, chuyện tình cảm là thứ dễ khiến người ta mất tỉnh táo. Ai yêu đương say sưa quá thì dễ mất, ai buồn khổ ủ ê quá thì dễ... tự tử. Nhưng đừng hòng có ai mảy may nghĩ rằng tớ ngu độn đến thế. Tớ nghĩ là tớ TỈNH.

Cậu đi xa, đi lâu? Tớ đến bên cạnh, giúp đỡ cậu, tiễn cậu. Tớ e-mail để hỏi thăm cậu. Còn việc cậu có trả lời hay không, và lúc nào mới trả lời thì tớ cóc quan tâm đâu. Tớ thấy rất bình thường, cho dù có ai "yếu vía" gọi đó là TÌNH YÊU. Vì thế, sẽ lại càng ngớ ngẩn nếu cậu nghĩ rằng cái cách cậu đáp lại mối quan tâm của tớ là một trách nhiệm, một sự miễn cưỡng, một sự ban ơn, hay thậm chí, một sự bố thí.

Cậu nhầm đấy.

Tớ vẫn khỏe re. Tớ cũng chả nhớ cậu, cho dù trong mail tớ có nhắc đến từ đó (tớ nhắc cho cậu yên tâm). Chỉ có điều tớ thấy củ chuối lắm, đó là cái mail của cậu. Trong khi tớ chẳng quan tâm, chả thấy sụt sùi gì khi mail cho cậu, thì tớ vẫn viết khá là dịu dàng, ngọt ngào. Còn cậu? Cậu trả lời bằng cái mail và giọng điệu cực kỳ "thông tấn", cực kỳ "lễ tân". Ô hay? hóa ra khi thân thiết thì người ta càng... "chừng mực" và khuôn phép thế à? Mục đích của tớ là muốn cho cậu thấy có một con nhóc ở nhà đang nhớ đến cậu. Tớ đoán là bên đó tìm chỗ có net là hơi bị khó. Nhưng tớ (cũng) đoán là gọi một cuộc điện thoại thì không hề mắc mớ gì cả. Cậu gọi cho phụ huynh nhà cậu, cớ gì mà không gọi cho tớ nhỉ? - trong khi tớ cũng hơi bị quan tâm đến cả phụ huynh của cậu (mà tớ nghĩ là tớ đang thay cho cậu).

Hay cậu nghĩ rằng chỉ có cậu mới xứng đáng và cần được mọi người (trong đó có tớ) quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng?

------------------------------------

Còn cậu nữa. Cậu đừng tưởng (hoặc nghĩ, hoặc nói, hoặc nhắn tin, hoặc chat, hoặc e-mail) rằng tớ cần phải nhũn nhặn, nhún nhường vì sự quan tâm của cậu.

Phải rồi, cậu có một vị trí - mà nếu tớ được quan tâm - thì tớ cần phải trân trọng. Đúng, tớ rất trân trọng. Tớ không ngại làm gì đó khi cậu cần tớ giúp, và tớ cũng không đòi hỏi công lênh gì sất. Cậu lúc nào cũng giúp đỡ tớ về mặt tinh thần, vẫn thường khuyên bảo tớ, vẫn thường chọc cười/chọc giận tớ để môi trường quanh tớ trở nên... sống động hơn. Ồ, tớ rất biết ơn cậu về điều đó.

Nhưng có phải mọi thứ - bắt đầu và kết thúc - đều do cậu? Nếu cậu muốn, thì "ừ", tùy cậu. Tớ chẳng muốn níu giữ làm gì đâu, mệt người. Tớ nói như thế để bảo với cậu rằng: nếu cậu không thích thì cậu đừng làm. Cậu chẳng cần phải áy náy gì đâu, vì tớ chịu được (hoặc sẽ cố gắng để chịu được) tuốt! Rồi mọi sự cũng phải đi đúng đường của nó. Rồi sẽ đến lúc mọi thứ trở nên nhạt thếch. Rồi sẽ đến lúc cậu không quan tâm đến tớ nữa.

Chẳng sao. Tớ sẽ cố gắng làm một mình, cho dù nó sẽ phải mất nhiều thời gian và công sức hơn để có thể nhìn thấy được một bóng mờ của hai chữ "Thành Công".

Và vì thế, tớ lại nói rằng: Cậu không cần phải cảm thấy/thể hiện một sự ÁY NÁY nào hết.

Cứ làm những gì cậu muốn. Đều là "do cậu" và "ở cậu" mà thôi. Tớ cũng sẽ như thế. CÓ thì tốt, KHÔNG CÓ cũng vẫn ok.

Vì tớ không bao giờ có ý định cúi đầu để cầu xin sự sủng ái.