The Unique



Dì tớ mất rồi...

Tớ đã làm ngơ trước những lần online cậu gọi.

Tớ đã làm ngơ trước tin nhắn cậu gửi.

Tớ để chế độ "Câm" với những cuộc gọi của cậu.

Nhiều lần gặp, tớ biết, cũng chẳng bao giờ hiểu được người đối diện với mình. Cậu cũng thế.

Tớ không hiểu, ừ. Nhưng tớ cảm thấy.

Tớ cảm thấy rằng cậu dường như chỉ có thể là người bạn của những lúc vui, những cuộc tán gẫu, kể lể và (xin lỗi) bóc mẽ nhau một chút.

Và tớ muốn nói rằng: "Tớ không muốn phí thời gian vì những kiểu tán gẫu như thế". Tại sao tớ lại phải dành thời gian để ngồi café với cậu - người bạn-chỉ-của-những-lúc-vui?

365 ngày của tớ không phải lúc nào cũng vui vẻ để mà tán gẫu. Và tớ cần những người bạn biết sẻ chia khi buồn đau, khi ốm bệnh, khi thất bại...

Tớ nên, tớ cần, và tớ muốn dành thời gian cho những người đã sẻ chia, đã ở bên tớ, thực sự ở bên tớ khi tớ mệt mỏi.

Ví dụ như lúc này đây...

(cóc hiểu sao mà không nhúng được nhạc)

http://www.tamtay.vn/music/play/240591
Labels: , 2 comments | edit post