The Unique

SỚM THU TRONG LÒNG MẸ

Hôm nay cuối tuần, con tự cho phép mình ngủ dậy muộn hơn mọi ngày. Hồi con còn học cấp 2 cấp 3, cứ mỗi sáng cuối tuần ngày nghỉ, mẹ lại đến bên giường con, ngồi cạnh, vuốt mớ tóc toà xoà bên trán con: “Út dậy đi con!”.

Thật ra thì không phải lúc nào mẹ cũng cưng nựng con như thế đâu. Mỗi khi mẹ cần gọi con dậy thì ngay từ sáng, mẹ chỉ cần quát vài câu: “Nó lại để chìa khoá nhà ở đâu rồi. Điên thế cơ chứ, hở ra cái gì là nó vứt cái đấy, xong rồi lại mẹ đi dọn. Đấy, hôm qua có đứa nào đổ rác đâu…”.

Thế cho nên hai chị em có muốn cũng không tài nào ngủ thêm được. Thú nhận với mẹ này: nhiều lần con tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ, thế nào thì cứ đến 6h30 là mẹ đi làm rồi, cố lên, cố lên!

Nghe thật thích. Nhưng mẹ cũng thừa biết là không đời nào con dậy khi nghe mẹ nói như ru đến thế, đúng không mẹ? Mẹ biết thừa là con đang làm nũng, nhưng mẹ cứ để con làm nũng, đúng không mẹ? Hoá ra mẹ con mình hiểu nhau ghê í nhỉ, mẹ nhỉ?

Sáng nay, con gấp chăn màn, bước ra cửa đã thấy khoan khoái lạ kỳ. Trời rất xanh màu thu mát nhẹ, gió hanh hao và nắng nhạt mơ màng. Mẹ ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, lặng nhìn gương mặt con đang ngái ngủ. Mắt con him him chỉ nhìn được ti hí. Con lại gần, với một chiếc dép kê ngồi, con ngả đầu vào lòng mẹ. Tuyệt quá!

Con lại muốn chìm vào giấc mơ còn dang dở mới vài phút trước. Ngủ bên mẹ thế này, chị Thuỷ sẽ không có cớ mắng con nữa.

Lớp Mười hai. Con mọc răng khôn, đau nhức người, sốt li bì đến nỗi không học bài được. Một ngày thứ Sáu nhá nhem trời chiều, gió lạnh và khô, căn nhà cũng nhá nhem vì mất điện. Con uể oải bước vào, chẳng buồn quẳng ba lô xuống. Con mệt lắm, đầu nhức nhối, miệng môi khô đắng. Trời lạnh mà trán con đổ mồ hôi, người con run rẩy. Và bỗng dưng: Mẹ!

Mẹ nghe con bị ốm. Mẹ bỏ mấy ngày nghỉ cuối tuần để về với con luôn. Mới nhìn thấy mẹ, nước mắt con đã tuôn dài. Con cần có mẹ biết bao! Con sà xuống, ôm chặt lấy mẹ. Hồi lâu, con thiếp đi trong cơn thổn thức, giọt nước mắt sau cùng chắc cũng chẳng kịp khô.

Cả nhà vắng tanh, chỉ còn hai mẹ con. Im lặng. Con nhắm mắt nghe bàn tay mẹ đang nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho con, vuốt trên vầng trán dô bướng bỉnh của con. Con nghe bàn tay mẹ vỗ vỗ nhẹ trên vai con, vuốt dọc lưng con, đều đều. Hồi xưa mẹ vẫn vỗ về con như thế. Bao nhiêu lâu rồi con mới lại được trở về cám giác ấu thơ âu yếm. Học tập và hoạt động ở trường khiến cho con chẳng có mấy thời gian ngồi bên mẹ thanh thản đến thế này.

Mẹ vẫn thường vỗ về con như thế mỗi lần con bị ốm. Ngày xưa con hay ốm hơn bây giờ. Mẹ để con kê đầu lên đùi mẹ. Chỉ thế thôi, và mẹ không nói gì. Những cái vỗ nhẹ từ bàn tay ấm thổi hồn con vào giấc ngủ chìm sâu.

Sáng nay, con lại được gối đầu vào lòng Mẹ. Tiếng thở khẽ khàng. Cánh mũi con phập phồng hít hà gió thu. Con nhớ những lần Mẹ mắng con vì con đi đâu về muộn. Mẹ thậm chí không nghe điện thoại con gọi về báo cáo có việc đột xuất. Mẹ thậm chí không trả lời tin nhắn của con. Mẹ thậm chí ngồi chờ con ở trước cửa để quát một trận tơi bời. Những lúc ấy con giận mẹ lắm. Vì Mẹ không cố gắng để hiểu con, trong khi Mẹ thừa biết rằng con chưa hề làm việc gì sai trái lớn.

Chưa điều gì, chưa có ai khiến con phải khóc nhiều lần như thế. Con lủi thủi đứng khóc bên bờ tường rêu phủ loang lổ, vì con không đỗ trường chuyên. Con khóc sau khi Mẹ và con cãi nhau gay gắt về việc con chọn nghề báo vì Mẹ lo con vất vả lăn lộn. Con khóc trong lòng Mẹ khi người ta hỏi cưới chị Mai. Con khóc khi chuyện thành hôn (sau ba năm tình yêu) của chị Thuỷ sẽ tiến hành chỉ sau nửa tháng nữa bỗng dưng đổ vỡ. Mẹ đang ở xa nhưng con biết Mẹ cũng đang khóc. Giọt nước mắt chảy xuôi. Đêm đó, chiếc gối màu hồng của con lại ướt đẫm.

Có lần bố nói: “Bố mẹ không bảo là con hư, nhưng đêm hôm ở ngoài đường Hà Nội này có bao nhiêu nguy hiểm, làm sao con lường hết được? Đến khi lỡ ra thì bố mẹ khóc không ra nước mắt con ạ”.

Và nước mắt con lại lặng lẽ chảy dài. Con chúi đầu thật thấp để Mẹ không nhìn thấy, để dòng nước mặn mòi lăn nhẹ trên cánh tay. Con im lặng. Mẹ im lặng. Chỉ có những giọt nước mắt đang rơi mỗi lúc một mau. Môi con mím chặt, con sợ Mẹ nghe thấy.

Còn sáng nay đây, con nhớ lại nhiều chuyện lắm. Và con khóc. Mẹ cứ đinh ninh rằng con khóc vì đã mệt lại còn bị Mẹ phàn nàn chuyện học khuya. Nhưng Mẹ sẽ không biết được đâu.

Viết cách đây nửa tháng