The Unique



Lại đang nghi ngờ có ai đó đang chơi khăm mình. Hừm. Trông người ta có vẻ tốt và cư xử với mình thì chưa hề có gì đáng phàn nàn cả, thậm chí còn giúp mình khá nhiều.
Nhưng sau một sự kiện kéo dài độ hơn 2 tiếng, vào một buổi chiều, sau khi trò chuyện ngắn ngắn thì bỗng cảm giác thấy một sự KHÔNG AN TOÀN. Nói chung linh cảm của mình đôi khi cũng đi quá giới hạn sự tưởng tượng của người trần mắt thịt, nhưng biết đâu đấy. Cũng có vài lần đúng.
Ai cũng biết là sống mà cứ phải đề phòng, nghi ngờ nhau thì sẽ mệt đến thế nào. Ai cũng biết là cuộc sống sẽ chả khác nào địa ngục khi chỉ vẩn vơ ba cái chuyện tầm xàm bá láp rằng "Không biết thằng/đứa kia nó có chơi đểu mình không".
Giờ lại thích chửi tục một phát mà cái mồm thì không bật ra nổi, chắc phải tập.
Cũng có nhiều cách giải quyết đối với một "đối tượng tình nghi" như thế.
Thứ nhất, khi đối tượng vẫn rất có ích với mình, mà mình thì không muốn phá vỡ mối quan hệ "tốt đẹp" đó, thì có khi là quên phắt nó đi, coi nó nhẹ bẫng và âm thầm... chờ thời trả thù sau. Cũng có thể là cao thượng hơn tị: coi như đối tượng là con ruồi, và sự việc chỉ là một con dĩn.
Thứ hai, cạnh khóe. Cách này rất là nữ tính, nhưng mà không hợp với mình.
Thứ ba, nói thẳng. Cách này thì trực diện, một phát ăn ngay. Chỉ có điều, sự việc thì là võ đoán, nên không thể vỗ thẳng vào mặt được, xấu hổ chết.
Nói chung là mình thì vốn cao thượng, hay tha thứ lắm. Cho nên mình đếm đến 10 để quên này, 1 2 3 4... 10! Xong, quên rồi.
Từ giờ, mình thế là mình không khoan nhượng với cái kiểu đó nữa. Mình sẽ không hỏi han về chuyện đó nữa, coi như đó là một miếng đòn trẻ con.