The Unique



Viết ra để thể hiện cái sự sung sướng khi Tết đến. Ừ, thì đành rằng là "Nghỉ tết", dưng mà tớ thấy chả được nghỉ cái quái gì. Giời ơi, suốt ngày đầu óc chỉ lởn vởn mấy con gà với móng giò, đêm nằm mơ thấy lá dong với bánh chưng...

Sáng nay, tớ xung phong làm công việc yêu thích là đãi đỗ. Quả tình là tớ rất mê cái màu xanh xanh vỏ đỗ khi nó cứ ào ào như là rong biển trôi khỏi cái rá. Đến khi nghe hết 2 lần cái CD Chạy trốn của chàng Dương thì tớ cũng biến cái đám nửa xanh nửa vàng kia thành một vầng vàng tươi béo căng.

Sau đó, tớ đi mua lá chuối cho thầy gói giò thủ. Trời ơi, tối nay nhà tớ đã chén mấy khoanh đầu tiên rồi. Tớ thề là các cô các bác ngoài chợ không tài nào mà gói đẹp và ngon như thầy tớ làm đâu ý. Ực, cái mùi lá nó cứ quện thơm. Không quá nhiều mộc nhĩ nên không xác, không rời, tí hạt tiêu, rồi cái tai sậm sựt, tí mỡ ngậy, chỗ nạc thơm bùi... Nói chung là ngon từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, không sót một thớ một cạnh một góc nào.

Tối, sau khi cơm no căng rốn với thịt hun khói, giò của thầy tớ và cái lõi cải đông dư đắng đắng xào, gia đình tiến hành gói bánh chưng.

Quả thực, cái việc gói bánh luôn cho tớ cảm giác sao mà thiêng liêng, sao mà ấm cúng thế chứ. Ấy là khi u tớ ngồi lau sạch lá dong cho tớ và thầy tớ gói. Ấy là khi tớ nhìn theo tay thầy, này 1 đặt lá với hai cái lạt dọc theo bên dưới lá, này gạo trước, san ra, rồi đậu xanh (nhà tớ không xào bao giờ), rồi thịt lợn, rồi lại đậu xanh, rồi phủ lớp gạo nữa lên, nhấn nhẹ. Rồi chập hai đầu dài của lá, bẻ gập 2 lần vào rồi lấy lạt gá tạm tạo dáng. Với hai phần lá ngang còn lại, ta gói vào và đặt ngay lên lá dong thứ hai, dùng chiều dài của lá thứ 2 (cũng gập 2 lần vào) để chặn 2 phần ngang của lá đầu (bắt đầu lằng nhằng). Tiếp đó, rút 2 chiếc lạt gá ra, buộc 2 lạt xịn cho phần vừa chặn. Tiếp đó nữa thì đơn giản rồi, là gập nốt 2 phần ngang còn lại của lá thứ 2, buộc 2 lạt. Dùng kéo cắt bớt lạt cho khỏi rườm vướng.

Chiếc bánh thành phẩm chắc tay, vuông vức rất đẹp mắt. Nhưng nói thì hay thế thôi, chứ tớ toàn gói bánh thành hình... chữ nhật và kích cỡ luôn bé bỏng như cái thân tớ đây! Vẫn được thầy u khen đẹp, vẫn cười đắc thắng với 5 trên tổng 14 chiếc.

Giờ cái lưng tớ mỏi ghê cơ... Post tí ảnh nào.

Photobucket Photobucket

Đi chợ hoa với u, buồn cười lém, chả mua được gì ngoài... chai rượu cúng và hai cái đèn cầy màu đỏ, ngoài ra có ăn thêm bánh cuốn thanh trì hết 15 nghìn mỗi thằng.

Photobucket Photobucket Photobucket

Cái trên này là hoa Báo xuân

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Nhìn cái này thanh cảnh nhờ!

Photobucket

Nhưng cái này thì khiến cho hai u con cười suốt cả buổi, thời buổi "phi thương bất phú", mà dư lày thì "phi phú bất thương" mất!

The Unique



Ừ, hơi buồn một tí xíu khi đọc được những dòng ấy. Đúng hai dòng thôi, nhưng nó khiến người ta mất Lòng tin một cách ghê gớm.

Ừ, thì có thể là bản thân ta rẫy bỏ, ta cũng chẳng có lí do gì để mà đòi hỏi. Rõ ràng ta chẳng bận tâm, nhưng bỗng thấy một chút đè nặng trong tâm tưởng.

Có thể là ta tham lam. Có thể là ta ích kỷ. Ừ, ta là Con Người mà. Cho dù ai đó gọi những đức tính ấy là không tốt, là tầm thường, thì cả đời này ta cũng nhận mình là tầm thường thế thôi.

Ta đi trên đường và gặp cơn mưa. Có rất nhiều thân cây cao lớn, những tầng lá xòe rộng. Nhưng ta có thể chọn một cái bóng bất kỳ, đơn giản là để tránh mưa, làm sao để ít bị dính mưa nhất.

Nhưng khi nào thì người ta đủ tin tưởng để bước tới dưới một bóng cây? Khi nào người ta đủ tin tưởng để đặt dưới bóng cây một giấc ngủ yên bình? Và làm thế nào để tin tưởng?

Cây có thể hứa hẹn rất nhiều điều, rằng nó cao lớn, rằng nó bao dung, rằng nó có những tán lá xanh um, những chiếc lá bóng láng, những hoa thơm, quả ngọt. Nhưng cây có thể hứa hẹn nhiều lần với những tạo vật bé nhỏ quanh nó.

Bồi đắp thêm cho mình một chút Nghi ngờ, một chút cân nhắc, một chút nghĩ ngợi chẳng bao giờ là thừa cả, phải không nào? Không phải là ta thiếu niềm tin, không phải là Thế giới trong mắt ta chỉ toàn màu của u tối.

Nghi ngờ là để đặt ra rất nhiều tình huống và tự mình ứng phó.

Nghi ngờ là để tự bảo vệ mình trước những đòn đau.

Nghi ngờ là để bây giờ đây, ta hiểu rằng việc ta đã từng Nghi ngờ là hoàn toàn đúng, và ta nên Nghi ngờ.

Thật khủng khiếp khi mất đi lòng tin vào một điều gì, nhất là khi đó là một Tình bạn (mà ta đã từng cho rằng) đẹp.

Chào nhé! Nhờ sự Nghi ngờ phòng vệ mà ta chỉ thấy hơi nhoi nhói.

Chút xíu này thôi cũng đã đủ để dạy cho nhau một bài học về Nghi ngờ và Lòng tin.

The Unique



Vừng ạ,

Tôi đang nhớ một Mặt Trời, một Mặt Trời Đỏ.

Có thể ta đã quên đi một cái gì đó, sẽ quên đi rất nhiều cái gì đó trên quãng đường dài của riêng mình.

Con đường của tôi, có khi là hun hút ánh vàng xa xôi, có khi là ngập tràn vàng rực - màu của Mặt Trời, nhưng lúc nào cũng hiện hữu.

Con đường của tôi, có khi lả lả gió đùa những cành lau, có khi dập dìu gió đùa với bướm, có khi ào ạt gió quất những nhát roi đau đớn mà chẳng kiềng nể bất cứ tạo vật nào.

Con đường của tôi, có khi mát lành cơn mưa hạ, có khi se se chút mưa đầu xuân, có khi run rẩy màn mưa đông rét mướt.

Nhưng vẫn hiện hữu một Mặt Trời ở đâu đó.

Vừng ạ,

Đã là Mặt Trời thì sẽ chiếu sáng, sẽ tỏa ấm bao dung. Sự bao dung rộng lớn và mải miết ngày dài tháng rộng có thể khiến cho Mặt Trời mau chóng lãng quên những nơi mà nó đã đi qua.

Nhưng tôi thì không như Mặt Trời. Có thể tôi là một Vì sao bé tẹo, là một cái chấm lấp lánh xa tít khi ta nhìn từ Trái Đất, nhưng có lẽ vì thế mà tôi trân trọng ánh sáng của mình hơn. Tôi không đủ để sưởi ấm vì ánh sáng mà tôi có được là nhờ Mặt Trời, nhưng tôi biết mình đang tận dụng, đang sống hết với những gì tôi có.

Ai đó yêu Mặt Trời và đã viết:

"You are my Sunshine, my only Sunshine,

You make me happy when skies are grey,

You'll never know, dear, how much I love you

Please don't take my Sunshine away"

Nhà xưa có lối hoa Tầm sương, có cây Dã ngân trong vườn, có bầy Chìa vôi ca hát.

Mặt Trời đang tiếp tục hành trình chiếu sáng của mình. Cứ tiếp tục, bởi vì đó là niềm hạnh phúc, là khát khao, là ước mơ của Mặt Trời.

Con đường của Mặt Trời và một Vì sao là khác nhau. Nhưng Vì sao đang cũng cháy với khát khao, ước mơ và hạnh phúc của chính nó.

Labels: , 1 comments | edit post
The Unique



Là một đêm yêu thương nối tiếp với ngày hạnh phúc. Là khi ai đó cất tiếng “Còn hai phút nữa"… Ngày của mình đây.

Đêm 17/01, sớm 18/1. Trại phong Sóc Sơn. Những bài hát, câu chuyện đã vãn dần. Tiếng cười ồn ào lùi lại phía sau, để dành không gian cho những thủ thỉ, khúc khích, nhấm nháy… Lần đầu tiên đón tuổi mới mà không ở nhà. Ngước mắt lên nhìn vài cái lấp lánh xa tít, hít một luồng khí lạnh dài.

Sân. Những cái bếp lửa kê bằng đá ong, những cái nồi lớn luộc bánh chưng. Lửa hồng rát đôi má. Củi bạch đàn tươi, khói cay xè, nước mắt vòng quanh. Mùi khói váng vất trong đầu.

Trong nhà. Trải chiếu, ngả ván bài, ôm cuốn truyện, bó gối gật gù thưởng thức và léo nhéo theo tiếng nhạc từ CD Mỹ Linh, hoặc trùm chăn rồi ngáy vang.

“Và trời xanh như vút cao cùng tiếng hát

Và tình yêu tôi vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc

Và tôi vẫn mãi hát lên khúc ca này

Để nhờ tiếng hát mang đến người tôi yêu”

“Tất cả mọi người dậy ra ngoài sân đi, hôm nay sinh nhật của một người” (dị bản – không thực sự thuộc lời gốc).

Ồn ào. Những tấm thân lui cui bò dậy. Nào, tung chăn ra đã, khoác cái áo, xỏ đôi giày.

Sân. Hai chiếc bàn dài. 23 đốm vàng nhảy nhót trên những thân nến đỏ. Những cái bóng đen cũng từ xa tiến lại gần. Nào, “Happy birthday to you…”. Thêm nhân vật nữa này. Nào, “Ước đi, ước đi”….

Khóc nhè

Một đêm bình yên. Đủ dài cho những câu chuyện nhỏ. Về anh Tuấn, về em Thủy (lỡ mồm gọi nó bằng "anh" từ sáng đến tối), về em Linh (nụ cười xinh), về em Phương (thằng nhóc này trong sáng đến tức cười), về em Hải Anh (hồn nhiên), và những Trung (x2), Thanh, Minh, Hằng... Những câu chuyện đứt quãng, thủ thỉ, dặn dò, khuyên nhủ, và cao hơn hết là Sẻ Chia.

Lan man. Nếu như hai năm đầu Đại Học, ta là nhóc con, là bé bỏng nhất (tuổi), đi đâu cũng được chăm bẵm cưng nựng, thì càng về... cuối đời, ta lại tự cho mình xưng hô một cách "như đúng rồi" bằng đại từ Chị, bắt đầu đi chăm bẵm người khác.

Như là HGF chẳng hạn, mình yêu thương chúng nó như ruột thịt. Thế cho nên ku Sex nói "chúc mừng chị gái", còn thằng Hot Shit thì tự xưng là "thằng em mất dạy".

Cảm ơn anh Tuấn về lời chúc từ cuối đêm 17 - dù anh đang ốm và lăn quay ở chỗ nảo chỗ nào không biết. Ông lão lâu lâu lại alo: "Mọi người đã ăn xong chưa em?"...

Còn với Anh, thì em không cảm ơn nữa nhé. Em cảm ơn những điều xung quanh trên con đường em đi đã đưa em đến một đoạn đẹp. Có thể là biếc xanh, có thể là rực vàng, có thể là ối đỏ, cũng có thể là trầm nâu. Đó là cung đường của những sắc màu luôn mới mẻ. Trên đoạn đường của em, vào thời điểm của em, Anh có thể là bất kỳ màu sắc nào, nhưng sẽ không bao giờ pha trộn. Cho dù em nói chắc chắn sẽ Chỉ Như Thế Thôi, thì em vẫn hiểu rằng: Có những đường thẳng trùng nhau, có những đường thẳng song song vô tận, có những đường thẳng cắt nhau, và có những đường thẳng tưởng chừng như cắt nhau mà hóa ra lại chéo nhau đến muôn đời... Ấy là khi ta bỏ xa mặt phẳng để nhìn vào không gian. Nhưng em thực sự trân trọng quãng đường mà em đang đi.

Và những tin nhắn ròng rã trong đêm, từ Cao Bằng, Thái Nguyên, Hà Nội... lặn lội tìm đến. Những tin nhắn ròng rã của nhiều tháng năm tình bạn lèn chặt, cấp 2, cấp 3, Đại học, hàng xóm...

Con đường bụi đỏ mù mù. Những cây keo tai tượng, lá, thân, hoa vàng đều nhuốm màu bụi đỏ. Áo quần phủ dầy bụi đỏ.

Tối. "Alo, đang đâu đấy? Thay đồ đi, đội mũ, bạn qua đón. Bạn nhắn cho mọi người hết rồi, H không đi là bạn bị chúng nó xử". Bánh ngon lắm, nhất là lúc moi ruột ga tô và trét kem ngụy trang các loại lỗ. Và khăn thì rất ấm. Dù cái khăn năm nay T đan có ngắn hơn năm trước, dù nó không "nhiều màu" như năm trước...

HP. Lâu lắm rồi hai đứa chẳng có lúc nào ngồi với nhau tỉ tê. Chắc dân tình sẽ bảo mình "rửng mỡ" khi đứng ôm nhau ngay ngoài vỉa hè, vừa ôm vừa thủ thỉ. Hễ có cơ hội là HBH của ba đứa mình lúc nào cũng sẵn sàng lê la từ quán nước chè sang hàng ngô nướng, sang hàng trứng cút, sang hàng ốc luộc. Mỗi lần mình gặp nhau là lại như "mới" ý nhỉ!

Tất nhiên, ngày có 24 giờ thì cũng không phải đều vui 24/24. Những Ai đó ta nghĩ rằng quên - thì chẳng bao giờ quên. Những Ai đó ta nghĩ rằng "lẽ ra phải nhớ chứ nhỉ" - thì đã lặn từ lâu mà không sủi một cái tăm.

Đọc bài báo. Đấy có phải là lời đại diện cho M6 không nhỉ? Em cứ coi đó là lời chúc từ Các Anh, nhé. Đêm qua em thấy anh online, dưng mà chẳng hiểu sao anh lại im lìm.

Sáng thức giấc. Bé Thủy quay sang, ôm chặt, cười bằng cái giọng ngái ngủ: "Girl (Gái ơi), it's your first day of 23".

Dư âm kéo dài với email từ MĐA, offlines, mes, comments và walls.

Và như thế, tuổi 23... Mượn lời Thị Nở: "Giá cứ mãi thế này thì thích nhỉ".