Máu.
Những vệt máu, giọt máu xoay tròn quanh quầng mắt tôi nhìn. Những giọt máu chao đảo màu đỏ tươi. Những vệt máu chạy phơn phớt như có cái gì vừa lướt qua, làm cho giọt máu đang vồng lên bỗng vỡ òa đau đớn.
Trên chiếc ghế màu đỏ, máu vẫn nổi lên một màu ảm đạm. Nó ngồi thu lu, mắt nhìn hoảng hốt trước con người mà bấy lâu nay từng lim dim, bấy lâu nay từng cưng nựng, bấy lâu nay từng dịu dàng với con người ấy.
Nó ngồi, chiếc đuôi dài vòng ôm ra thân trước như cố che đi vết đau. Con sợ mẹ nhìn thấy, và mẹ sẽ hét lên đúng không? Ánh mắt ẩn giấu cái nhìn lảng tránh. Nhưng con có biết rằng, cũng trên chiếc ghế ấy, xung quanh con, là bao nhiêu cái thứ màu đỏ đáng sợ ấy hay không?
Máu. Biểu tượng của sự sống. Sự sống yếu đuối quá, chỉ là chất lỏng chảy âm thầm. Sự yếu đuối nuôi sống tất cả những gì là cứng rắn, dẻo dai bên ngoài. Và khi chẳng có gì bao bọc, sự sống sẽ đi đâu? Khi không có mẹ bao bọc, con sẽ đi đâu?
Nó đau. Con người ấy ôm lấy nó, vỗ về như vẫn từng vỗ về, âu yếu gọi như vẫn từng âu yếm gọi, giọng nói ghìm nhẹ vẫn bật lên những vạt gió âu lo.
Ngày ông nội mất, tôi còn bé bỏng. Nỗi sợ hãi và buồn đau mất mát dần qua. Lớn hơn, 2 người em họ mất khi còn đang tuổi yêu đời, tôi thấy mình đủ lớn để biết rằng có những nỗi đau ngắn, nhưng nỗi lo sợ mất mát thì dài đằng đẵng. Lớn hơn, người bạn qua đời. Tôi trở thành cô nhóc lạc lối.
Không phải là con người thì vẫn là mất mát. Con có biết không? Một chú mèo vàng nằm lạnh cóng dưới đáy bể nước, cứng đờ vì lạnh, ra đi đúng vào ngày mẹ tròn 21 tuổi. Con có biết không? Nước mắt mẹ đã rơi. Vì cái tưởng như không đáng để quá quan tâm và gắn bó, lại khiến mẹ yếu đuối biết bao. Sự sống là mỏng manh như thế đấy. Và con có biết mẹ đang khóc vì con không?
Ừ. Bị thương thì sẽ đau lắm. Đôi chân con, những vệt khía, máu chảy thẫm những cái đệm thịt và móng. Đôi chân run rẩy co lên. Cái lưỡi run rẩy vụng về liếm, cái liếm vụng về nâng niu sự sống mỏng manh.
Khi nào người ta thấy mất mát? Không phải là mất đi giọt máu, không hẳn là mất đi phần nào cơ thể. Đó là khi một sự sống khác đang chảy cùng nhịp với sự sống của mình, bỗng đổi dòng. Đổi dòng để ngưng chảy...
Cái lạnh đêm đông, mẹ tìm con trong nỗi tuyệt vọng. Và rất có thể, đêm nay mẹ sẽ mất con.