The Unique

Lệ à!

Hôm nay chị tới lớp học thêm tiếng Anh.

Thầy bật video trước khi vào giờ học.

Đó là video ca nhạc.

Chị nghe thấy tiếng đếm "ten, nine, eight,..."

Chị giật mình, chị nhớ đến hình ảnh Đức chui ra từ cái chăn, đếm ngược.

Chị nín thinh để lắng nghe.

Chị thấy băng hình hiện chữ "happy new year".

Đó là bản phối kiểu dance.

Và khi cô ca sỹ cất tiếng hát thì cũng là lúc hình ảnh em ùa về trong ký ức.

Chị lại tưởng tượng ra ánh mắt em ướt ướt, miệng cười dễ thương.

Chị tưởng tượng dáng em đang nhún nhảy theo nhịp nhạc.

Chị tưởng tượng hình ảnh mọi người đứng quanh em, nhảy múa.

Chị thật là điên rồ, chị mạnh mẽ lắm cơ, thế mà...

Chị sợ người ngồi bên cạnh nhìn thấy.

Chị quay mặt vào tường, vụng trộm giấu đi những giọt nước mặn chát ấy.

Chị biết thế là không tốt đâu.

Rồi mọi người cũng sẽ bảo chị là "Lệ nó không muốn chị khóc thế đâu".

Chị "ừ", nước mắt cũng "ừ"...

Labels: 11 comments | edit post
The Unique

NHẬN NHẢY RAP – HIPHOP THUÊ

Theo đúng truyền thống của ngành báo chí, mở đầu là một thông cáo:

Học viện Báo chí và Tuyên truyền – Khoa Phát thanh-Truyền hình:

Đêm diễn “Sóng trẻ 4”

Khoa Phát thanh-Truyền hình - Học viện Báo chí và Tuyên truyền tổ chức đêm diễn nghệ thuật “Sóng trẻ 4” nhân kỷ niệm 4 năm thành lập khoa. Chương trình diễn ra vào hồi 19h30’ ngày 1/10/2007 tại Hội trường lớn - Học viện Báo chí và Tuyên truyền, 36 Xuân Thuỷ, Cầu Giấy, Hà Nội.

Chương trình có sự đan xen giữa các tiết mục ca nhạc, tiểu phẩm, thời trang của sinh viên trong khoa và trò chuyện với những người hoạt động trong lĩnh vực báo chí, truyền thông. Ngoài ra, khán giả tham dự còn có cơ hội nhận được quà rút thăm may mắn của Ban tổ chức.

Vào cửa tự do./.

Như thường lệ, khoa mình vẫn có một chương trình hoành tráng để mừng ngày lọt lòng, sản sinh cho ngành báo chí, truyền thông của đất nước ba đứa con đẹp rạng ngời: “Phát thanh-Truyền hình-Báo mạng”.

Lại như thường lệ, bất cứ chương trình nào mà khoa tổ chức thì luôn xảy ra sự cố không thể tránh khỏi: thiếu chỗ… đứng một cách trầm trọng! Nói như thế để hiểu rằng chất lượng tổ chức đã đạt tới mức tuyệt kỹ, tuyệt hảo, tuyệt vời! Cứ tưởng tượng lại cái cảnh thiên hạ ùn ùn kéo đến, nô nức như trẩy hội ngày xuân mới thấy hết được cảm giác hạnh phúc thế nào để thoát ra từ mồm hai tiếng: “Khoa mình”.

Năm nay thầy cô trên khoa chủ trì, anh chị em sinh viên chỉ tham gia và giúp đỡ công việc. Thầy Đức Dũng làm trưởng ban. Thầy rất bận nhưng mà khoản nhiệt tình thì “thôi rồi”. Tuy nhiên bản thân hơi nghi ngại vấn đề “định hướng” trong các tiết mục, dù gì mình cũng không cùng thời với thầy nên quan điểm lựa chọn đương nhiên có khác biệt.

Quay ngược blog lịch nhá! Một ngày đẹp trời (hôm kia), nghe lời chúng nó xui, mình gọi Libby ra ngoài, “xanh rờn”: “Bọn tao muốn tập Đăng-xe!”. Ố, thế là cuối buổi nó mới dạy cho vài cái nhún mà đã nghệt mặt ra như một đàn ngỗng ỉa! Kết quả đau thương là biến điệu nhảy thành điệu “đánh dấu địa phận” của mấy con gì gì đấy: chân đứng, chân co rồi… vẩy vẩy!

Chiều hôm sau chính thức tập luyện với “cô giáo” là bạn của Libby. Hố, trông bạn ý nhảy dễ cực nhá, thế mà 4 đứa gồm mình, Ody, Rough Sea, Pipy và Jerry lại cứ… “mắm môi mắm lợi” nện những “nhát”chân chắc nịch xuống cái nền nhà mới toanh trơn bóng.

Thật đau khổ cho những người không có năng khiếu! Nhưng cả lũ an ủi nhau: “Hôm đấy chúng mày mặc mát mẻ và trang điểm thật xinh vào, để… gỡ gạc! Chúng mình không cần nhảy đẹp, chỉ cần nhảy “xấu đều” thôi”. Nghe đến là mủi lòng.

Được cái anh em rất “máu me”, tập luyện nhiệt tình để quyết tâm đạt ngưỡng “xấu đều”.

Lienvinh ngồi “làm âm thanh”, bật nhạc thành thạo đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, gọi là “nghệ nhân bật nhạc” mới xứng, ngắt phát là đúng chỗ ngay được. Rồi còn chơi Solitare trong khi “làm nhạc” nữa chứ, xoạch xoạch xoạch…

Want to see photos? To be continued…