The Unique



Đăng Tên lửa

(view thêm blog nhà mình: http://360.yahoo.com/profile-sxmQd9o8bqcnXSvaUUVCjbBO.CK9VA--?cq=1)

Đăng xuất hiện trước mắt tôi thật lạ lùng, hơi kỳ dị nữa. Đăng bằng tuổi tôi nhưng tôi chẳng bao giờ kêu Đăng là bạn, mà là “em”. Đăng không chịu, cằn nhằn: “Hơn người ta bao nhiêu tuổi mà đòi làm chị?”. Tôi đanh đá: “Thì chị sinh tháng 1, mày sinh tháng 3 đấy!”

Đăng có cái vẻ gì đó khiến tôi không ưa. Thậm chí, tôi còn thấy Đăng… xấu bụng nữa! Cả ngày, nếu không có việc gì là Đăng cắm đầu vào di động nhắn tin cho người yêu ở Hà Nội, nghe ai đó bảo tin nhắn lãng mạn lắm, chứ không “mất dạy” (từ này chỉ mang ý nghĩa trêu đùa thôi nhé, nghĩa là “bậy”) như Đăng thường thể hiện. Chắc tôi chưa nghe thấy ai “rên rỉ” vì “SƯỚNG” (tưởng tượng) lại đầy “cảm xúc” và “gợi tả” như Đăng. Tôi bực: “Không còn gì nói nữa hay sao?”

Đăng ăn tham lắm, chạy hết mâm này sang mâm kia. Mọi người gọi Đăng là “thùng nước gạo”. Cái mặt già già trông như đồ tể nhưng giọng nói lại thanh thanh, đến là bực mình! Chuyện vui về Đăng, chắc mọi người kể mãi chẳng hết, tôi không kể nữa. Nào Tên lửa, Rocket, Đít mọt, “Trung tình”, Long đảo, 2 hòn đá song song, …

Đăng không nói nhiều, thậm chí khi cả lũ bị chuyện của Đăng làm cho “bò lăn bò càng”. Đăng rất có trách nhiệm, không bao giờ phàn nàn khi ai đó cần giúp đỡ, không bao giờ bỏ bễ khi tới lịch trực nhật. Đăng tắm rửa sớm và giặt đồ ngay sau đó. Đăng yêu trẻ con. Nhìn Đăng vui đùa với lũ trẻ, nụ cười hiền lành rất đỗi… Tôi vẫn nhớ nhiều tấm hình của Đăng. Môi cười đẹp và rất là… nam tính!

Người ta nói một câu đại ý là: Có trong gian nan người ta mới hiểu lòng nhau. Ừ, với tôi và Đăng thì đúng vậy.

Chỉ trong một buổi chiều, cái buổi chiều định mệnh ấy mà suy nghĩ của tôi về Đăng thay đổi hoàn toàn!

Tôi đã thấy Đăng bình tĩnh như thế nào, mạnh mẽ như thế nào khi tất cả chúng tôi đều bối rối. Tôi biết Đăng cũng chưa trải qua chuyện nào như thế, nhưng ở Đăng toát lên điều gì đó khiến tôi ngỡ ngàng và tin tưởng. Đăng ở bên chúng tôi, bảo vệ chúng tôi. Nhưng Đăng không làm gì liều lĩnh. Đăng biết rằng một người bạn ra đi đã là quá đủ cho chúng tôi rồi. Tôi đã nhoài người ra phía trước, Đăng quát: “Tát chị ấy đi!”. Tôi rất nhớ…

Tới bệnh viện, tôi đã cố bình tĩnh. Trang ngất. Và rồi tôi cũng chẳng bình tĩnh được, tôi òa khóc nức nở. Đầu tôi nóng bừng. Mọi người kêu cõng tôi về Hội chữ thập đỏ, kêu tôi sốt. Đăng dìu tôi. Tôi không chịu. Đăng cõng tôi, nhét tôi lên ô tô. Về tới đó, tôi ngồi phịch xuống sàn, lại khóc. Đăng ngồi cạnh tôi, vỗ về tôi và không nói gì hết. “Hãy để nước mắt rơi”, tôi hiểu vì sao Đăng không nói gì hết.

Tôi quẫy đạp, tôi đòi tới bệnh viện. Đăng quát tôi: “Chị đừng như thế nữa, chị là chị lớn cơ mà, chị phải bình tĩnh chứ!”. Tôi đáp trong giàn giụa nước mắt: “Không chị không lớn, chị bé lắm Đăng ơi!”. (Sau này tôi nghe nói Đăng buồn cười câu đó của tôi. Nhưng không phải tôi tự phát câu đó, mà bản thân tôi đang so sánh mình với Đăng, nên tôi nói vậy)

“Ừ, đấy, thì chi đi đi, đi như thế nào? Đi đi!”. Và tôi lại nức nở: “Chị xin lỗi Đăng, xin lỗi Đăng,…”. Đăng lấy khăn và nước cho tôi. Nếu lúc ấy Đăng mà giống tôi, chắc chẳng ra làm sao cả.

Rồi chúng tôi lao ra xe để tới bệnh viện. Mỗi khi tôi khóc, hầu như Đăng đều bên cạnh. Và tôi không hiểu vì sao anh An đồng ý quả quyết cho tôi đi chung xe đưa áo quan về quê. Tôi cũng không hiểu rõ vì sao Đăng lại theo xe đó với chúng tôi. Tôi nhớ mình là người đầu tiên nhảy lên xe, bám riết… Đăng vẫn bình tĩnh như thế, không phải thái độ lạnh lùng. Đó là sự bình tĩnh ấm áp và mạnh mẽ mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ người con trai nào khi họ mới ở tuổi 20.

Và khi về tới nơi, Đăng vẫn bên tôi, lo lắng cho tôi, cả khi chờ đợi Đội đi sau, cả khi tôi định ở một mình. Tôi nhớ cả làn gió từ chiếc mũ Đăng dùng để quạt cho tôi.

Đăng biết tôi cũng là người bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh. Nhưng tôi khóc rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như mình khóc hết nước mắt. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc thật lâu, khóc rấm rứt hơn tiếng đồng hồ. Nhưng khi cần bình tĩnh để làm gì đó, tôi vẫn có thể trở lại tinh thần ban đầu. Vì sao?

Hãy để nước mắt rơi

Tôi khóc không hẳn là vì sốc, càng không phải vì sợ hãi. Tôi khóc vì thương. Tình thương là cái không thể định lượng, và tôi cũng không khóc để đong đếm tình thương. Tôi khóc để biết mình đang tồn tại trong những phút giây đau đớn đầu tiên trong cuộc đời. Tôi khóc để nâng niu thực tại.

Đăng hiểu, Đăng không khuyên nhủ tôi điều gì hết. Đăng, chỉ đơn giản, nắm khẽ bàn tay trên vai tôi. Đó là hơi ấm, là tình cảm của người bạn biết sẻ chia.

Tôi không có cơ hội nói chuyện với Đăng nhiều, nhưng tôi thấy mình măy mắn hơn thế bởi tôi có Đăng bên cạnh khi tôi thực sự cần một người bạn, một người bạn đúng nghĩa.

Gửi ngàn lời chúc tới cô bé Ô Mai,

Em đã tìm được chàng trai xứng đáng!

NHQH

Labels: 4 comments | edit post