The Unique



Sinh năm 1976, tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Hà Nội khoá 2003 - chuyên ngành Hội hoạ, Lê Thị Minh Tâm vừa mới ra mắt công chúng với 62 bức tranh sơn dầu mang cái nhìn trực tiếp về tình dục. Đó là thứ tình dục đầy tính nhân văn, chứa đựng nhiều số phận, nhiều cung bậc của cả hạnh phúc và khổ đau.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chọn tình dục làm đề tài cho 62 bức tranh, hình như chị muốn có một sự “ra mắt” ấn tượng?

Tôi không quan tâm nhiều đến đề tài này đề tài nọ. Đề tài thì nhiều nhưng phải yêu thì mới có thể vẽ được. Nó như những gì mình thấy trên con đường mình đi, cứ đi hết con đường ấy rồi mới có thể nhận ra đâu là nơi mình yêu nhất. Nhưng nói cho cùng, đối tượng vẽ cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Hoạ sỹ vẽ tranh không phải để treo lên mà là để giải quyết câu hỏi của chính mình, giải quyết những gì mình còn băn khoăn.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Phải yêu mới vẽ được? Vậy chị yêu điều gì?

Bản chất của người nghệ sỹ là yêu. Tôi yêu những số phận con người. Có một anh mẫu ở trường Đại học Mỹ thuật đã gây cho tôi ấn tượng rất mạnh. Một thân hình gầy guộc, một chút không ổn về thần kinh nhưng rất hiền lành, không có gia đình và sống bằng nghề làm mẫu. Anh ấy bị bệnh lòi dom, và màu trắng của tấm vải lớn mà anh ấy ngồi khiến cho phần lòi dom càng thêm đỏ nhức nhối, anh ấy run bần bật vì đau. Nhưng tôi thấy anh ấy rất đẹp, cái đẹp ẩn chứa cả một số phận.

Tôi yêu người phụ nữ. Phần nhiều tranh của tôi thể hiện tình yêu dành cho họ, còn đàn ông chỉ là một phần hiện hữu, nếu có hai người thì thường là khi người đàn ông và người đàn bà ở trong một khoảng khắc hạnh phúc rực rỡ ngắn ngủi. Và ai biết được rằng nó đem lại cho người ta hạnh phúc hay là đau khổ.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Phải chẳng chỉ có tình yêu và tình dục mới cho người ta hạnh phúc?

Ai cũng phải đi qua chặng đường tính dục, ở đó có một khoảng khắc hạnh phúc. Những ai may mắn thì được hạnh phúc, hoặc có thể vì một giây hạnh phúc mà khổ đau cả đời. Chỉ sợ cái người mà ta chăn gối lại không phải người ta yêu. Có thể tôi đã đi qua, đã trượt chân, tôi dè dặt hơn và nghi ngờ tất cả, tôi khuyên em gái mình đừng có bước theo. Nhưng có chắc nó đã nghe tôi? Ai cũng phải tự mình trải nghiệm tất cả. Vì thế, tranh của tôi có lẽ hợp hơn với những người đã “qua cầu”.

Theo lời chị nói thì có lẽ “bên kia cây cầu” có nhiều khổ đau hơn hạnh phúc?

Trong mỗi người luôn có sự đấu tranh giữa thiện và ác, giữa ham muốn bên trong và đạo đức bên ngoài. Con tim mình nói lời yêu tha thiết đấy, nhưng chuẩn mực xã hội không cho phép. Khi phải cân bằng hai điều đó, người ta sẽ cực kỳ đau khổ, mà thường là như vậy. Tất nhiên, nếu mình ác thì mình sẽ dẫm đạp lên người khác để có được hạnh phúc riêng. Nhưng hãy nghĩ mà xem, riêng việc được sống trên đời, được làm việc mình thích, được có người mình yêu cũng là hạnh phúc rồi. Vì thế nhất định không được nghĩ đến điều ác vì nó chỉ làm người ta ghê rợn.

Mỗi người đối xử với cái ác theo một cách khác nhau, và tôi sẽ không bao giờ đem cái ác vào tranh của mình. Mọi đức tính đều tồn tại trong con người, nhưng phần tốt luôn cần được hiện hữu.

Trở lại với những bức tranh của chị, chị nghĩ gì về những phản ứng trái chiều xung quanh?

Có người nói với tôi: “Em nhìn tình dục trong trẻo quá!”. Cũng có nhiều người thấy “khó” xem. Người phương Đông thường có tính mặc cảm, lảng tránh những điều tế nhị - như tình dục, nhưng mấy ai tự tin để nói rằng: “Tôi sẽ làm trinh nữ cả đời”?

Gia đình tôi đã từng phản đối. Nhưng khi mình dũng cảm vượt qua mặc cảm do chính mình tạo ra thì mọi người sẽ hiểu, sẽ thấy những gì mình vẽ là rất bình thường.

Phản ứng thì nhiều nhưng cái duy nhất mà tôi cảm nhận là phải đi tiếp con đường này, phải đầu tư nhiều thời gian và công sức hơn. Những gì tôi làm hôm nay vẫn còn rất nhỏ và tôi phải đi nữa.

Chị không sợ nó sẽ nhàm chán sao?

Nhàm hay không là do mình. Mình vẽ cho mình chứ không phải cho ai bên cạnh, vẽ như thể mỗi bức tranh đều là lần cuối cùng mình được vẽ để tải hết những tâm tư trong lòng. Tôi vẽ cho chính mình, mình là người thưởng thức đầu tiên, còn khán giả là người đứng sau, chiêm ngưỡng sau.

Vậy thì xin chúc chị có được nhiều thành công hơn nữa trên con đường của riêng mình! Rất cảm ơn chị đã chia sẻ!

http://www.vovnews.vn/?page=109&nid=53531

QUỲNH HƯƠNG

Labels: edit post
5 Responses
  1. ܓܨ[Z]jn--[N]hj[M]ܓܨ Says:

    Ô la la, thế là QH có bài thi môn PV rồi :))


  2. ...® TuNgdUoNg ®... Says:

    Quỳnh Hương !!! Em nhìn tình dục cũng trong trẻo lắm !!! :))


  3. peaceful Says:

    hì hì mình hok bit thưởng thức mấy píc này rùi !:P


  4. piglet - FaN TrAnG^^ Says:

    tình dục nhân văn!hì cũng hay đấy!nhưng nhìn mấy bức tranh này em đọc được nhiều thứ nữa...


  5. Anonymous Says:

    Minh thay rat hay, nhung khong biet noi gi. cuoi.


Post a Comment