The Unique



Mệt quá. Nặng đầu quá. Ngủ gật cả khi thay đồ.

Ra đường cũng chẳng khá hơn.

Lại về nhà.

Mở PC, online tìm tài liệu học.

Vẫn cứ mệt mỏi, khó chịu.

Bực mình, vào luôn web sex. Nhưng vì ngu si nên tìm theo kiểu google search, mãi không tìm được từ hay cụm từ thích hợp để tra. Lại còn tìm kiếm hình ảnh nữa chứ! Ôi đời, cũng có những lúc mình thật tệ hại và kém lành mạnh thế đấy.

Xì-trét kinh khủng.

Phù....... Mãi cũng vào được 1 site, nó lại bắt đăng ký trên 18 tuổi, con bé sợ vi nhút nên lại out. Vào thêm 1 site nữa mới nhớ ra là cái bọn web sex nó không gi cụ tỷ như thế, mà là thay bằng mấy chữ cái cơ. Hị hị...

Thế là "đánh liều" xem cái bản demo. Ui, chán òm, tưởng nó "rùng rợn" thế nào chứ.

Thế là đi tong 20 phút chả thu nhận được gì, toàn thứ linh tinh.

Càng mệt hơn. Chẳng dại nào bằng dại nào.

The Unique



Lên rừng hái Na, xuống chợ bán Na

Dì gọi điện: "Bảo Thùy về hái na!". Ok, 14h00 hôm sau leo lên xe Mỹ Đình, hai chị em rồng rắn về Đồng Mỏ.

Đường không xa, xe điều hòa, chả có gì phàn nàn. Xe dừng giữa đường, gần nhà. Em 1m67 cõng chị 1m50 qua suối để đi tắt về nhà. Trông cảnh rất "cải lương".

Dì vừa trên núi xống. Có na rồi, mai 2 đứa dậy sớm đi bán na! Lần đầu tiên được ăn quả na nặng 4 lạng, hãi hùng!

4h sáng, mở mắt đã thấy dì với em xếp hết 50kg na vào 2 cái lủ to đùng gác 2 bên xe máy. Chị ngồi chênh vênh đằng sau, chân chới với không chạm được chỗ gác, lại ôm 1 cái làn đựng na chín. "Cẩn thận, đừng ôm chặt, đừng tì vào không nát".

Chợ cách nhà 10 phút đi xe máy. Ra đến nơi người đã đông ghê. Mặc cả tái hồi, lên lên xuống xuống. Nhìn em bán na, lại nhớ những lúc mình mắng nó "ngơ ngơ", tự dưng thấy mình chả ra sao. Mình mà trong hoàn cảnh của nó, chắc gì mình thạo việc như thế?

Na bi 3nghìn một cân, na vai 5 nghìn, na "cụ" 15 nghìn, na chín đổ xô 6 nghìn.

Rồi gần 8h xong mới đi ăn sáng. Về nhà, nai nịt trông như sắp đi đánh nhau. Chị "lũn cũn" bước theo em. Em con gái mà cứ lừng lững, trèo na thoăn thoắt, chọn na không lẫn đâu được. Riêng khoản gánh na thì "thôi rồi". Chị cứ lăn tăn: "Quái, sao gánh nặng mà nó vẫn cứ 1 mét 67 được nhỉ?" Chị phục không chịu được!

Hái xong, xếp na thấy có quả nặng đến nửa cân, to kinh dị! Về, chị chẳng dám lấy nhiều xuống Hà Nội vì nghĩ thương em với dì vất vả.

Nào, lại về Hà Nội học Đại học, mang theo mình những trái na ôm đầy vị ngọt tưới bằng mồ hôi của dì, của em...

Chị chẳng viết được nhiều để kể về em. 2 ngày đáng nhớ của chị. Tối nay chị viết một chút, kẻo mai kia nhiều thứ bận rộn lại không làm được.

Labels: , 2 comments | edit post