The Unique



Cuộc đời thật ngắn, nỗi nhớ quá dài

Tôi đã từng được thấy em xinh tươi, em hồn nhiên yêu đời. Và ánh mắt trong trẻo, ánh mắt buồn cả khi đôi môi hồng nở nụ cười tươi nhất. Tôi đã bao lần nói về đôi mắt của em. Đen lắm, rất đen và tròn. Không phải là đôi mắt thơ ngây. Ừ, mắt buồn làm sao thơ ngây cho được? Em cũng đã 20 tuổi rồi, đúng không? Tôi đã từng ngầm so sánh em với đôi mắt của những người theo đạo, có gì đó xa xăm, tội tội. Chắc phải có nhiều người lắm rồi, đã chết chìm trong sóng mắt em.

“Em gầy lắm!”. Em cười tươi trong đôi mắt buồn. Mà thật tình, tôi cứ đùa em: “Trông em như thể lúc nào cũng lăn ra mà... xỉu được!”. Lại cười. Vậy nên trông đôi mắt trong mà buồn, lại thân hình nhỏ nhắn ấy, tôi tưởng gió có thổi chắc em cũng nương theo mất. Mỗi khi bên em, tôi cũng mơ màng như đang nương theo một làn gió nhẹ.

Và em cười. Nụ cười tươi thật “phởn phơ”. Thảo nào, chúng nó kêu em là “phởn”! Khuôn mặt em khi cười trông cũng hơi “buồn cười” thật. Em cười có cái lúm đồng tiền trên má. Tôi có nhiều ảnh của em lắm, nhiều ảnh em cười toe!

Và tiếng em cười. Tiếng cười hòa trong dòng nước mát lành, trong tiếng bọt nước dội vào từng phiến đá xanh, cỏ gai mọc xúm xít. Dòng suối xanh với bao nhiêu là hoa mua tím ngắt rộ nở. Những thân cây chẳng biết tên là gì, đều lòa xòa chạm mặt nước, rung rinh.

Giữa bao nhiêu là màu xanh, xanh trời, xanh nước, xanh cây, xanh cả chiếc mũ của chúng mình, màu áo đỏ của em làm tôi chẳng lẫn đi đâu được. Có cậu bé trêu em rằng cậu rất ghét “áo đỏ quần kẻ”, chê em mặc ứ lịch sự tí nào. Em giận rồi lại cười xòa. Em cũng dễ tính thật. Chứ phải tôi thì...

Em thích hát lắm. Giọng em trong trẻo và rất vang. Mà cũng lạ, sao cái thân hình nhỏ nhỏ mà volume lại cao thế không biết! Em hát với đội văn nghệ mà chả cần mic. Anh Đội trưởng Văn nghệ vẫn “huấn luyện” đội viên hát sao cho cái miệng tròn vo. (Cô người yêu cũng “đứ đừ” anh vì cái miệng ấy, cô bảo “trông yêu không chịu được!”). Em vẫn thường đi thi hát, biểu diễn truyền hình nữa.

Và tâm tư của em. Thế nào nhỉ? Ai mà biết tâm tư của người khác, trong khi chính mình nhiều khi cũng không hiểu được mình? Chỉ là những gì em nói mà thôi. Em kể về người yêu của em, tình yêu của hai người không phải luôn được gần nhau. Em bảo: “Yêu thì phải tin nhau chứ!”, nghe như cổ tích mà lại đúng, cũng là cái mà người ta luôn mơ ước. Rồi em bảo rằng năm trước em có đi tình nguyện, nhưng em không tham gia nhiều. Năm nay thì khác, em hoàn toàn được sống với vai trò một sinh viên TÌNH NGUYỆN: “Dù có chuyện gì xảy ra thì đây cũng là mùa tình nguyện mà em nhớ nhất!”.

Chao ôi, còn gì nữa đâu mà nhớ?

Cái buổi chiều định mệnh, cái buổi chiều dành sẵn cho chúng mình, cái buổi chiều chia lìa em và chúng tôi, cũng là buổi chiều đem 11 đứa chúng mình lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Vẫn dòng nước xanh, cuộn sóng tung bọt trắng xóa (như em đã nói), vẫn cây xanh nao lòng, vẫn hoa mua tím ngắt.

Phút giây đẹp nhất, đáng nhớ nhất của chúng mình là khi chúng mình được SỐNG với nhau, hòa mình với nhau giữa cùng một dòng nước. Em bao bọc và sẻ chia với chúng tôi niềm hạnh phúc, những khát khao, những ước vọng,… Quý giá biết bao những phút giây diệu kỳ!

Em à! Chúng tôi vẫn đang sống cuộc đời của chính mình. Chúng tôi sống cả cho em. Trong tôi có một phần cuộc sống dành cho em. Và anh, và chị, và bạn, và em,…

Tôi tự tin hơn bởi tôi đã trải qua giây phút hạnh phúc và đau đớn nhất trong 21 năm cuộc đời mình. Tôi cúi xuống để nói với những người em đi sau mình: Hãy biết trân trọng tất cả những phút giây ta đang sống. Sống cho ý nghĩa bởi cuộc đời ta không chỉ dành cho ta!

NHQH

Labels: 1 comments | edit post