The Unique
Và tôi thực sự thấy mình bối rối. Dường như Niềm tin vào chính bản thân mình cũng đang lung lay tưởng chừng như khúc củi mục đang mủn dần vì những mưa những nắng những gió.

Tin vào chính bản thân mình để có thể bước tiếp những con đường dài. Tin vào chính bản thân mình để kết thêm những tình bạn mới, gắn thêm những quan hệ mới. Tin vào chính bản thân mình để tiếp tục hành trình tìm đến những công việc mới, những đồng nghiệp mới. Tin vào chính bản thân mình để tiếp tục đặt chân đến những miền đất mới.

Tin, để rồi sẽ Trả giá. Nghe cũng thật là cay đắng, thật là đau đớn biết bao.

Hẳn rằng khi bị đồng nghiệp chơi xấu, khi bị bạn bè lãng quên, khi bị một kẻ dưng lừa phỉnh thì sẽ thấy chát xít. Còn khi bị người mà ta vẫn Tin rằng vốn yêu thương ta bỗng dưng quay lại "cắn" ta một miếng, thì quả thực, là đau đớn hơn rất rất nhiều lần.

Chỉ cần một câu nói đã là một liều thuốc thừa đủ để giết chết một Niềm tin, có thể âm ỉ như cái cách mà thời gian giết chết khúc củi mục, cũng có thể như một nhát đâm chọc mù con mắt.

Bất cứ kẻ nào đã từng nói rằng "Tôi chẳng tin ai" thì những kẻ đó hình như đều đang giấu kín trong mình một nỗi lo sợ bị kẻ khác lừa dối mà thôi. Tôi cũng như thế, ngay cả khi tôi đang rất Tin tưởng vào ai đó bên cạnh mình.

Ừ, thế cho nên Niềm tin có cái Giá của Niềm tin. Niềm tin càng lớn thì cái Giá cũng càng lớn. Là như thế.

Tôi trả giá bằng tất cả sự nhục nhã, xúc xiểm, dè bỉu, khinh ghét, miệt thị, khuyên răn, đe nẹt. Tôi trả giá bằng cách trở thành tấm gương (mà người ta cho là) xấu xí để răn dạy kẻ khác.

Hẳn là cái kẻ rao giá đó cho tôi sẽ vui mừng lắm, hả hê lắm.

Có phải tôi đã quá "ngây ngô" khi đặt Niềm tin của mình vào đó? Và bây giờ, tôi sẽ đánh đổi Niềm tin lấy một cái Giá ngỡ ngàng? Và sau cái Giá đó, Niềm tin của tôi sẽ được "tẩy não", được trở về với thực tại bằng phẳng để Tin vào những điều nhỏ nhoi thôi chăng?

Nếu có thể như thế, thì tôi chấp nhận Trả giá.