The Unique



Điều duy nhất buộc lòng phải nói, cho dù cố tình giấu diếm, đó là "buồn".

Một ngày có 24 giờ, tức là 24x60 = 1440 phút, tức là 24x60x60 = 86400 giây. Như thế gọi là nhiều hay ít?

Giả thiết 1440 phút ấy là sự cóp nhặt những mẩu suy nghĩ

Giả thiết mỗi ngày, ta dành ít nhất một phút để nghĩ về một người bạn, hoặc một người ta đã từng quen

Vậy thì mỗi ngày, ta có thể gom về cho mình bao nhiêu phút và mất đi bao nhiêu phút?

Tình bạn, cũng như thời gian vậy, đầy lên trong một giới hạn và có thể dễ dàng bị phung phí, bị vứt bỏ, hoặc ngược lại - được cóp nhặt, tích tụ, thu gom, làm đầy.

Có điều tưởng chừng ngớ ngẩn nhưng lại đạt đến con số quá bán hoặc 75% để suy ra rằng phần lớn mọi người đều phung phí thời gian. Nhưng có gần 100% sẽ bảo rằng họ CẦN phải tiêu tốn một phút nào đó trong ngày của mình. Và thế là một tình bạn cũng ra đi. (Cực đoan nhề)

Đôi khi có những thứ mà khi mất đi, người ta còn cảm thấy nhẹ gánh nhiều lắm. Như kẻ đãi vàng ngốc nghếch, sàng sẩy mãi hòng mong đãi được những hạt vàng lấp lánh. Thế nhưng cái lấp lánh ấy lại chỉ là cát sỏi dưới nắng mà thôi. Vàng chạy lọt qua tấm nan và rơi xuống nước.

Có những tình bạn rất muốn giữ mà không thể giữ và đành lòng thả rơi. Sẽ là một địa ngục khi xung quanh không có bạn, thế nhưng đôi khi phải buộc lòng dìm bản thân xuống thêm một nấc gần với địa ngục.

Nhưng cái gì đến thì cũng phải đến. Và đó là khi không thể cố gắng mở lòng mình để độ lượng ôm lấy những điều khó chấp nhận nữa. Và một khi đã thả trôi, thì thật kỳ lạ, sẽ trôi sạch bách như chưa hề tồn tại.

Tự trọng, tự ái, nhạt nhẽo, khó chịu, bực bội. Khi đã phải đụng chạm đến 3/5 những điều đó thì có nghĩa là đã đi gần tới ranh giới rồi...

Chào những bình minh khác!

Labels: , 2 comments | edit post