bình minh, thức dậy, thấy mình lạc lõng
hai mươi mốt năm có gì là nhiều nhặn
phút chốc quay lại thấy cỗi cằn sỏi đá
hồn đóng băng và con tim nguội ngắt
máu đỏ lặng trôi như một dòng sông
vẫn cứ ngỡ là mình hạnh phúc quá
bởi vì lúc nào cũng có người chở che
bởi vì lúc nào cũng có người chia sẻ
bởi vì lúc nào cũng thấy mình nhỏ bé
những người bạn nhỏ bé
một người bạn nhỏ bé
...
chẳng giấu giếm điều gì
chẳng muốn giấu giếm điều gì
chẳng cần giấu giếm điều gì
chẳng cần biết sẽ được cái gì
...
bạn bè?
bạn bè ư?
vẫn cứ nghĩ rằng bạn thân "thì phải khác"
mà hoá ra vẫn cứ một mình
không một dòng tin nhắn
không một hồi chuông dù chỉ là nháy máy
...
sau những cơn đau
sau những trận ốm
sau bao nhiêu suy sụp
vẫn cứ một mình
...
đa cảm quá đấy
nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
tự thương ... cõi lòng ơi ...
ai ai cũng là "người khác"
...