The Unique

Người ta nói: THÔ nhưng mà THẬT

Hỏi: “Theo mày, blog là gì?”

Đáp: Là thứ rác rưởi, là vớ vẩn, là giết thời gian, là không sống thật với chính mình.

Hỏi: Nhưng sao mày viết?

Đáp: Thì cũng rác cả thôi, giết thời gian!

Hỏi: Nó có phải là nhật ký?

Đáp: 1 phương diện nào đó.

ori: Tại sao?

Đáp: Nhật ký, người ta có thể viết nhiều thứ bí mật (vì thế mới giấu tiệt đi, ai tò mò đọc trộm là bị xỉ vả vô tội vạ). Còn blog, người ta đang tự quảng cáo bản thân đấy. Vì thế nó luôn nhiều cái tốt, cái gọi là “cá tính”. Có mấy ai đem chuyện xấu của mình ra cho cả thế giới biết? Đôi khi, họ sống như một con người khác, hay cố tỏ ra mình cá tính.

Hỏi: Còn mày?

Đáp: Cũng thế cả, làm vì giết thời gian, chán thì thôi, không ý nghĩa gì. Mày có nhớ không? Hôm tao với mày nói chuyện, tiết 1 thì mày nói gay gắt, quyết tâm vì câu chuyện là nóng hổi nhất. Đến tiết 2, khi mày đã có 45’ suy nghĩ, mày đổi lại hoàn toàn. Thế đấy. Blog là những con chữ đã được sàng qua vài lần, có sửa chữa chán rồi. Nó đã trở thành sản phẩm có gọt dũa, vì thế nó không còn giữ nguyên bản chất của nó. Cũng như tính định hướng của Báo chí thể hiện ở cách lựa chọn sự kiện, thể loại,...

Hỏi: Vậy mà K. nói blog thể hiện đúng là mày!

Đáp: Đánh đậm cá tính đấy, bằng cách chuyển tải mới đối với 100% sự thật. Nói chung thì sự thật luôn xù xì và thô ráp.

(Viết cho B.và K.)