The Unique



Một tay họ dúi tiền vào tay em, tay kia đặt xuống đũng quần em, xoa một cách thô bạo. Em cười giả lả. Còn em biết, quần họ thì đang phồng lên và ướt sũng!

“Nhớ tối mai bảy giờ nha cưng, bù cho hôm nay em đến muộn 30 phút!”. Tiếng bà chủ nheo nhéo gọi với theo em. Em tảng lờ, tự nói dối rằng tiếng xe cộ ồn ào quá. Cuối thu, đầu đông. Gió lành lạnh, đôi vai em run run. Gió luồn bàn tay gầy mỏng mảnh vào mớ tóc em loà xoà. Em chẳng thích cắt tóc, như thế mọi người sẽ gọi em là con trai mất.

Lòng đường còn lấp loáng nước mưa đọng. Những chiếc bánh xe chạy nhanh mang theo nó cả một tia nước bắn toé lên, những hạt nước cũng lấp loáng đèn đường màu vàng buồn bã.

Hết một ngày mệt mỏi. Hôm nay em chỉ phải tiếp có 5 lượt khách từ sáng tới tối thôi. Đám khách toàn những chú gà choai khá giả, sành điệu. Chúng mang cái vẻ ngốch nghếch nhưng học đòi. Bà chủ chỉ để em tiếp những đám như thế, bà nói em là “con gà đẻ trứng vàng” của bà. Bà mà biết “em với anh” thì chắc em lôi thôi to đấy!

Chúng ép em uống ghê quá, nhưng may mà em uống khá. Rồi họ boa cho em. Họ kéo em lại sát bên họ, ôm eo em. Một tay họ dúi tiền vào tay em, tay kia đặt xuống đũng quần em, xoa một cách thô bạo. Em cười giả lả. Còn em biết, quần họ thì đang phồng lên và ướt sũng!

Phố khuya ...

Con phố nhỏ trồng cả hàng dài toàn cây trứng cá. Em rẽ tiếp vào ngõ. Ngõ cũng nhỏ. Rất nhiều hoa, có nhà trồng hoa giấy, có nhà ti gôn, có nhà tường vi. Nhà anh thì trồng hồng leo - thứ hoa mà em thích nhất. Em ngắm say sưa những cụm hồng phơn phớt, cánh nhỏ mỏng manh và trong trẻo. Em thường nằm mơ thấy mình được là đoá hồng leo nhỏ bé mà rạng rỡ khiến anh quyến luyến.

Em nhớ đến anh. Nửa năm cũng ngắn nhưng là khoảng thời gian mà em chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế. Vì em có anh. Câu lạc bộ vào một đêm tháng năm. Rất nhiều đàn ông ở đó. Vây quanh em. Lần đầu tiên, hoạt động của câu lạc bộ được công bố rộng rãi. Bữa tiệc đứng có rất nhiều hoa màu trắng, khăn trải bàn màu trắng, ly thuỷ tinh thắt nơ trắng, nến trắng.

Đêm đó, em nổi bật trong chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, cravat màu be, quần đen kẻ nhẹ, thắt lưng và giày đều màu đen. Hồi đó tóc em vẫn ngắn, chải keo nữa. Em biết chứ, đám đàn ông ở đó đều nhìn em thèm thuồng. Nhưng em lại chỉ để ý đến anh thôi. Anh mặc sơ mi trắng xắn tay cao, cổ áo mở tới tận chiếc khuy thứ hai, quần jeans xanh, thắt lưng và giày màu hạt dẻ. Anh đẹp lắm, thật khoẻ mạnh và lôi cuốn khiến em không thể rời mắt.

Em không giống bọn con gái yêu cầu đủ thứ. Em chỉ cần mỗi tuần được gặp anh đôi lần. Em cười mình ngốc nghếch. Chẳng ai yêu mà… dại như em.

Em và anh đã quen nhau như thế. Và ngày hẹn hò đầu tiên, anh đánh xe đưa em tới một trang trại ngoại ô. Đồng cỏ mênh mông, chỉ có em và anh. Bãi cỏ xanh êm là nơi em trao cho anh nụ hôn ngọt ngào nhất. Anh ôm em thật chặt và cùng nhau lăn theo triền cỏ mượt mà. Giữa mênh mông màu cỏ tươi mới và ánh nắng nhẹ nhàng, em và anh…

Nghĩ lại em vẫn còn cảm giác nóng ran. Em nhớ đôi môi anh nồng nàn và siết chặt. Em nhớ đôi vai anh vạm vỡ. Em nhớ lồng ngực anh rộng rãi, ấm nóng mỗi lần em áp má. Em đã từng nhìn trộm khi anh hôn em. Mắt anh khép lại với hàng mi rậm dày.

Phố khuya ...

Ngõ hẹp. Gió lạnh. Mưa bay. Cơn mơ suy nghĩ đưa em tới ngay trước cổng nhà anh từ lúc nào không rõ.

Có bóng người trong khoảnh sân lấp ló ánh đèn rọi từ hiên nhà, lọt qua giàn hồng leo của em.

Hai bóng người quấn chặt, ghì sát nhau, níu kéo nhau, những cánh tay chuyển động quấn quýt.

Anh đang ở đó!

Anh và một người con gái!

Anh đang hôn một người con gái!

Anh đang ôm xiết một người con gái!

Đất dưới chân em sụt xuống.

Bầu trời đêm sụp xuống.

Em quỵ xuống.

Em vẫn mãi chỉ là một thằng trai bao, một thằng điếm!

The Unique

Chưa bao giờ mình tự chủ kém như thế này

Thật kinh khủng. Mình đang hoảng loạn

Giờ mình đang chưa biết phải làm gì nữa. Mọi chuyện có thể sẽ là chấm hết. Đừng có đùa!

Và như thế là mọi cố gắng đều trở lại điểm xuất phát. Mình sẽ mất tất cả.

Giờ thì mình thấy ức chế.

Mình không làm cách nào để chú tâm học trên lớp.

Nó cứ như con sâu đang đục khoét trong đầu mình vậy.

Mình cố làm nhiều việc để tạm quên nó đi, nhưng chẳng ích gì.

Bởi vì MỘT môn học ảnh hưởng rất nhiều tới TÁM kỳ học của mình.