The Unique

SỤP ĐỔ- đó là tất cả những gì mình đang nghĩ trong đầu lúc này. Tại sao? Tại sao người ta lại có quá nhiều ràng buộc? Những mối quan hệ, gia đình, tình bạn, tình yêu, công việc, cả một cái nhìn lướt qua nhau trên phố ồn ào,...

Đôi khi chẳng biết mình đang cố gắng để làm gì, nỗ lực cho ai, phấn đấu vì điều gì... Tất cả giờ đây như món cháo đặc quánh, chao ôi, món chiken soup đã chẳng còn là cái mà mình quan tâm từ lâu lắm rồi.

Chào nhé tuổi thơ, ta hãy nhìn vào sự thật để biết mình đang tồn tại trong thế giới thực của bao nhiêu tỉ con người. Thế giới này không phải của riêng ta, cũng như miếng bánh chia phần cho mọi người.

Hôm qua, tuổi thơ cho ta tự do, vô lo và hồn nhiên cây cỏ. Vậy thì hôm nay có gì lạ khi ta ước ao được như ngày thơ bé?

Ta đã trưởng thành rồi. Ta phải quyết định cuộc đời của ta. Ta có trách nhiệm với cuộc sống của ta. Vậy thì cái gì, ở đâu xa xôi để ta vươn tới? Sao trước mắt mọi điều đều tăm tối, đều không định hướng? Làm gì khi trước mắt chỉ là khoảng không dày đặc, u tối, hũ nút, chìm đắm?

Ta chìm đắm trong ảo tưởng ngây dại về một tương tai của chính ta.

Ta đắm chím trong ảo tưởng về tình yêu của ta.

Ta đắm chìm trong ảo tưởng về lòng kiêu hãnh.

Ta vẫn chưa bị ai quật ngã để tự nhìn nhận mình.

Ngay lúc gõ những dòng này, nước mắt ta tuôn chảy ướt bàn phím. Chat với chị gái mà cảm thấy chẳng có ai hiểu mình.

Có những kẻ cần đến ta, có những kẻ lợi dụng ta, có những kẻ mong ta giúp đỡ, có những kẻ chờ đợi sự ban phát của ta, có những kẻ ngây ngô, có những kẻ ảo tưởng, có những kẻ kiêu ngạo, có những kẻ thật thà,... Quanh ta đấy!

Ta thật giàu có, phải không nào?

Labels: 4 comments | edit post