The Unique



Tết năm nay, ước mơ lớn nhất là làm cho nó thực sự là Tết.

1. Từ ông Táo đã nhăm nhe "ép" cả nhà làm bánh chưng. Năm nay nhà mình ăn Tết kiểu cổ truyền, gói bánh (gạo nếp nương hẳn hoi), gói giò, gói nem, ninh măng rối Lạng Sơn,...

2. Muốn mình biết thêm nhiều điều, sau này "lỡ" mà lấy được chồng thì:

a. Nếu mẹ chồng đảm đang thì mình không bị "ê mặt" với cụ ý

b. Nếu mẹ chồng chả biết gì thì mình còn ra oai vênh váo

c. Đề phòng mẹ chồng "tinh vi" hoặc "ghen tị" với mình

3. Muốn làm những điều mình thích, độc lập (đi chợ, quyết định món ăn,...)

4. Dành thời gian bên những người thân yêu:

a. Chuẩn bị Tết: đi chợ với bé Thuỷ yêu quý + 2 chị em đi nhảy nhót tí tởn ở Nhật Tân, ngắm hoa nhưng không mua.

b. Đi mua hoa với ex

c. Đem 3 gốc Phong Lan và chục Dơn cho bố mẹ nuôi

d. Giao thừa, từ chối mọi lời rủ rê để ở nhà với bố mẹ và bé Thuỷ. Một đêm toàn tin nhắn và alô mỏi tay, mỏi tai và cảm động! Cảm ơn mọi người quá!

e. Đêm, đi chùa Hà với papa và bé Thuỷ. Chùa Hà càng ngày càng hay, đêm Giao thừa chùa Hà đông như hội chùa Hương. Những hớn hở, hồ hởi pha lẫn trầm tư, bình lặng.

f. Một cuộc chat ngắn:

Huong de thuong (2/7/2008 10:37:00 PM): từ chiều qua cancle mọi lời mời mọc đi xem cái trò bắn phái cũ mèm, xong rồi tối ở nhà ,và gần 12h thì 3 bố con lặng lẽ hoà vào dòng người đông đúc, bước chân không vội vàng ra chùa Hà.
Đông, bố mang lễ vào và mua cho mỗi ng ở nhà 1 tờ số tử vi, "tục lệ" riêng của nhà chị, xong rồi về, mua 1 gói muối.
Chị rất thích không gian đêm qua
, đông, nhưng vẫn toát lên cái yên bình và thiêng liêng nữa.
Sau đó về cả nhà cụng ly rồi sáng nay 9h sang Gia Lâm và Kiêu Kỵ thăm bà, đến tận 5rưỡi mới về nhà. Họ hàng gặp nhau, thấy bà khoẻ, các bác, các cô chú, anh chị, ai cũng khoẻ, cũng tươi

Hôm qua đến hôm nay bùng nổ tin nhắn với alô, ngồi đọc tin, nhận nhiều quá máy đơ luôn, tắt nguồn!
Lúc Gthua thì nhận alô của toàn những người mà mình nghĩ là sẽ ko gọi, thầy Cường thì chúc rõ là ý nghĩa,
và một số tình bạn tưởng cả năm mất liên lạc, bỗng lại nối lại
Năm nay chị thấy cái gì cũng yêu, cả con đường chẳng mấy khi đi qua, ông cụ bơm xe, hay bên 1 bể nước ven đường có ông lão dựng xe đạp ngồi nghỉ, hay trên PDPhùng có 2 cô 40 đạp xe, giỏ đầy vàng mã và cây phát lộc mới mua, ai cũng đi hơi co co, vai nhô lên thêm để thớ thịt gần lại mà bớt đi cái lạnh, rồi nhìn đằng xa cột cờ Hà Nội. Cây xanh, gió cũng như xanh xanh, rồi những anh cảnh vệ ở các trạm gác, đứng 1 mình, ánh mắt dõi theo dòng người xuôi ngược, rồi đến chợ hoa Nghi Tàm.
Về đến nhà thấy bố, mẹ chạy đi chạy lại. 1 nồi bánh chưng, thêm bao nhiêu việc là thêm từng ấy niềm vui.

Và chùm pics XUÂN YÊU:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket
The Unique



Cũng không định viết gì, cứ định để cho cảm xúc trôi dạt đi thôi. Vì có quá nhiều điều để vui.

Có thể điều mong muốn nho nhỏ "Bố ơi, năm nay nhà mình gói bánh đi!" đã giúp mình làm được cái điều mơ ước. Nó không hiển hiện, mà nó chảy ngọt, lan toả dịu dàng và bao bọc lấy mình.

Đó là tình yêu.

Năm nay chị Mai không về. Những dòng tin nhắn cuối năm gấp gáp hơn. Đôi khi nhắn mà chị không trả lời. Mình biết...

Vì thế, mình muốn bố mẹ sẽ đỡ buồn hơn, sẽ có những bận rộn Tết nhất để lãng ra đôi phút. Đã, sẽ có những khoảng khắc giọt nước mắt mặn mòi chảy xuôi thương đứa con xa nhà...

Và mình thấy Tình yêu. Đó là khi thấy bố bận rộn với nồi bánh, rửa chiếc xe cho con gái, sửa bóng điện và bình nóng lạnh. Bố trồng hoa mà chiều 29 mình đi mua nhưng chưa kịp trồng,...

Đó là mẹ tất bật với những thanh củi đun bánh, nồi măng, chiếc chổi quét trần nhà, bàn thờ và những bát hương cùng tấm ảnh ông nội.

Đơn giản lắm, để nắm bắt ánh nhìn yêu thương. Đó là khi bố mẹ cười tủm tỉm vì trò nghịch tinh quái vờ ngô nghê của mình. Đó là khi bố ngồi trầm ngâm chén trà Thái, mắt nhíu nhíu. Đó là khi mẹ thu mình trong chiếc chăn lông, mũ len sụp nửa đầu, đôi mắt nhìn đâu đó sau mớ tóc loăn xoăn. Tóc bố và mẹ bạc hơn nhiều rồi.

Tình yêu, giờ đây nó không còn là cái gì trừu tượng nữa. Mình nhìn thấy nó, ôm và hôn lên những nếp nhăn nhọc nhằn.

Bất chợt khi nào mình cũng sà vào lòng bố mẹ, ước mình như nhóc con, hôn đánh "chụt" lên mũi bố và má mẹ để nhận lại cái cười lườm.

Chẳng ai biết được. Chỉ có mình biết và gọi tên nó là TÌNH YÊU...

02:00, 07/02/2008
Mậu Tý