The Unique



Cũng chẳng định viết gì. Vui quá.

Sau những cuộc hẹn hò "bạn bè 100%" thì càng khẳng định mình đúng. Những tình bạn nguyên chất thì luôn đem lại cho mình niềm vui triền miên.

Ví dụ, bạn P., bạn Tuấn, anh Ngô Hồng Quang.

Chỉ một tin nhắn gọn nhẹ từ chiều, ok, hẹn 7h30 ở Chim Xanh, ok, ăn mỳ Ý, uống nước cam nóng, chụp mấy cây chuối pháo. Xong. Vui vừa đủ và không phải bận tâm. Khích đểu nhau cũng được, kể lể cũng ok, phàn nàn cũng nghe tuốt, chê bai nhau đủ thứ, cười hề hề. Xong.

Chỉ một cái yahoo mes, xong một cuộc hẹn. 7h30 đi ăn lẩu uống rượu với anh Q. Đồng quan điểm "không chơi với cái bọn có người yêu", vì cái "bọn" ấy chơi cảm giác không thoải mái. Nghe anh "đúng rồi" một cái mà thấy nhẹ người, lại tìm thêm được một người bạn nguyên chất đúng như mong muốn. Nói chuyện rất là vui, cho dù Tứ Hải hơi xa trung tâm thành phố nhưng dân tình mò tới đông lắm. Ngồi bàn như cái chõng tre mà cứ ngỡ ở quê ăn đám cưới đám giỗ.

Nói chuyện với anh Q. rất dễ chịu. Đang ăn mà ông lão cứ nghe điện chúc mừng chương trình lên sóng, liên tùng tục.

Uống rượu, hơi mệt. Giờ mắt cứ díp lại...

Ngủ đi mắt ơi, thức chi mà thức mãi.

Nào thì ngủ, sáng mai Chủ nhật phải đi làm, thế có chán không.

Đời offline đậm đà thêm thì đời online nhạt nhẽo thêm.

Labels: 5 comments | edit post
The Unique

Tôi biết giới hạn của tự do. Tôi biết chừng mực của sự hào phóng, sự bốc đồng. Đó là cái mà tuổi trẻ luôn thiếu hụt hoặc thậm chí là không có.

Tôi có thể tự nói rằng, chẳng mấy ai phàn nàn gì về lối sống của tôi ngay từ khi họ tiếp xúc với tôi hoặc đã thân thiết với tôi.

Con người có thể có những khát khao, ước vọng vừa ngây thơ, vừa điên rồ. Nhưng khát khao của tôi, ước vọng của tôi thì luôn có suy nghĩ. Thế nhưng, tôi lại "ngây thơ" khi viết trên blog của mình những điều tôi muốn viết. Nó ảnh hưởng tới bạn, đúng không? Nó ảnh hưởng tới anh, đúng không? Nó ảnh hưởng tới cô, đúng không? Nó ảnh hưởng đến chúng ta, đúng không?

Vì sao lại không thể sống thật hơn một chút?

Tôi không hiếu thắng. Tôi (xin lỗi) không thích bàn đến khái niệm tình yêu. Tôi không phải một kẻ thích trêu đùa buông thả.

Vậy thì hãy (ở một giới hạn nào đó) thương lấy Blog.

Còn trong khi chờ đợi ai đó "thương" lấy nó, tôi sẽ làm một việc "tốt" và "tử tế", đó là delete một vài thứ.

Thế đấy. Tôi lại phải học cách sống "mềm mại".

Labels: 1 comments | edit post