The Unique



Viết ra để thể hiện cái sự sung sướng khi Tết đến. Ừ, thì đành rằng là "Nghỉ tết", dưng mà tớ thấy chả được nghỉ cái quái gì. Giời ơi, suốt ngày đầu óc chỉ lởn vởn mấy con gà với móng giò, đêm nằm mơ thấy lá dong với bánh chưng...

Sáng nay, tớ xung phong làm công việc yêu thích là đãi đỗ. Quả tình là tớ rất mê cái màu xanh xanh vỏ đỗ khi nó cứ ào ào như là rong biển trôi khỏi cái rá. Đến khi nghe hết 2 lần cái CD Chạy trốn của chàng Dương thì tớ cũng biến cái đám nửa xanh nửa vàng kia thành một vầng vàng tươi béo căng.

Sau đó, tớ đi mua lá chuối cho thầy gói giò thủ. Trời ơi, tối nay nhà tớ đã chén mấy khoanh đầu tiên rồi. Tớ thề là các cô các bác ngoài chợ không tài nào mà gói đẹp và ngon như thầy tớ làm đâu ý. Ực, cái mùi lá nó cứ quện thơm. Không quá nhiều mộc nhĩ nên không xác, không rời, tí hạt tiêu, rồi cái tai sậm sựt, tí mỡ ngậy, chỗ nạc thơm bùi... Nói chung là ngon từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, không sót một thớ một cạnh một góc nào.

Tối, sau khi cơm no căng rốn với thịt hun khói, giò của thầy tớ và cái lõi cải đông dư đắng đắng xào, gia đình tiến hành gói bánh chưng.

Quả thực, cái việc gói bánh luôn cho tớ cảm giác sao mà thiêng liêng, sao mà ấm cúng thế chứ. Ấy là khi u tớ ngồi lau sạch lá dong cho tớ và thầy tớ gói. Ấy là khi tớ nhìn theo tay thầy, này 1 đặt lá với hai cái lạt dọc theo bên dưới lá, này gạo trước, san ra, rồi đậu xanh (nhà tớ không xào bao giờ), rồi thịt lợn, rồi lại đậu xanh, rồi phủ lớp gạo nữa lên, nhấn nhẹ. Rồi chập hai đầu dài của lá, bẻ gập 2 lần vào rồi lấy lạt gá tạm tạo dáng. Với hai phần lá ngang còn lại, ta gói vào và đặt ngay lên lá dong thứ hai, dùng chiều dài của lá thứ 2 (cũng gập 2 lần vào) để chặn 2 phần ngang của lá đầu (bắt đầu lằng nhằng). Tiếp đó, rút 2 chiếc lạt gá ra, buộc 2 lạt xịn cho phần vừa chặn. Tiếp đó nữa thì đơn giản rồi, là gập nốt 2 phần ngang còn lại của lá thứ 2, buộc 2 lạt. Dùng kéo cắt bớt lạt cho khỏi rườm vướng.

Chiếc bánh thành phẩm chắc tay, vuông vức rất đẹp mắt. Nhưng nói thì hay thế thôi, chứ tớ toàn gói bánh thành hình... chữ nhật và kích cỡ luôn bé bỏng như cái thân tớ đây! Vẫn được thầy u khen đẹp, vẫn cười đắc thắng với 5 trên tổng 14 chiếc.

Giờ cái lưng tớ mỏi ghê cơ... Post tí ảnh nào.

Photobucket Photobucket

Đi chợ hoa với u, buồn cười lém, chả mua được gì ngoài... chai rượu cúng và hai cái đèn cầy màu đỏ, ngoài ra có ăn thêm bánh cuốn thanh trì hết 15 nghìn mỗi thằng.

Photobucket Photobucket Photobucket

Cái trên này là hoa Báo xuân

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Nhìn cái này thanh cảnh nhờ!

Photobucket

Nhưng cái này thì khiến cho hai u con cười suốt cả buổi, thời buổi "phi thương bất phú", mà dư lày thì "phi phú bất thương" mất!

The Unique



Ừ, hơi buồn một tí xíu khi đọc được những dòng ấy. Đúng hai dòng thôi, nhưng nó khiến người ta mất Lòng tin một cách ghê gớm.

Ừ, thì có thể là bản thân ta rẫy bỏ, ta cũng chẳng có lí do gì để mà đòi hỏi. Rõ ràng ta chẳng bận tâm, nhưng bỗng thấy một chút đè nặng trong tâm tưởng.

Có thể là ta tham lam. Có thể là ta ích kỷ. Ừ, ta là Con Người mà. Cho dù ai đó gọi những đức tính ấy là không tốt, là tầm thường, thì cả đời này ta cũng nhận mình là tầm thường thế thôi.

Ta đi trên đường và gặp cơn mưa. Có rất nhiều thân cây cao lớn, những tầng lá xòe rộng. Nhưng ta có thể chọn một cái bóng bất kỳ, đơn giản là để tránh mưa, làm sao để ít bị dính mưa nhất.

Nhưng khi nào thì người ta đủ tin tưởng để bước tới dưới một bóng cây? Khi nào người ta đủ tin tưởng để đặt dưới bóng cây một giấc ngủ yên bình? Và làm thế nào để tin tưởng?

Cây có thể hứa hẹn rất nhiều điều, rằng nó cao lớn, rằng nó bao dung, rằng nó có những tán lá xanh um, những chiếc lá bóng láng, những hoa thơm, quả ngọt. Nhưng cây có thể hứa hẹn nhiều lần với những tạo vật bé nhỏ quanh nó.

Bồi đắp thêm cho mình một chút Nghi ngờ, một chút cân nhắc, một chút nghĩ ngợi chẳng bao giờ là thừa cả, phải không nào? Không phải là ta thiếu niềm tin, không phải là Thế giới trong mắt ta chỉ toàn màu của u tối.

Nghi ngờ là để đặt ra rất nhiều tình huống và tự mình ứng phó.

Nghi ngờ là để tự bảo vệ mình trước những đòn đau.

Nghi ngờ là để bây giờ đây, ta hiểu rằng việc ta đã từng Nghi ngờ là hoàn toàn đúng, và ta nên Nghi ngờ.

Thật khủng khiếp khi mất đi lòng tin vào một điều gì, nhất là khi đó là một Tình bạn (mà ta đã từng cho rằng) đẹp.

Chào nhé! Nhờ sự Nghi ngờ phòng vệ mà ta chỉ thấy hơi nhoi nhói.

Chút xíu này thôi cũng đã đủ để dạy cho nhau một bài học về Nghi ngờ và Lòng tin.

The Unique



Vừng ạ,

Tôi đang nhớ một Mặt Trời, một Mặt Trời Đỏ.

Có thể ta đã quên đi một cái gì đó, sẽ quên đi rất nhiều cái gì đó trên quãng đường dài của riêng mình.

Con đường của tôi, có khi là hun hút ánh vàng xa xôi, có khi là ngập tràn vàng rực - màu của Mặt Trời, nhưng lúc nào cũng hiện hữu.

Con đường của tôi, có khi lả lả gió đùa những cành lau, có khi dập dìu gió đùa với bướm, có khi ào ạt gió quất những nhát roi đau đớn mà chẳng kiềng nể bất cứ tạo vật nào.

Con đường của tôi, có khi mát lành cơn mưa hạ, có khi se se chút mưa đầu xuân, có khi run rẩy màn mưa đông rét mướt.

Nhưng vẫn hiện hữu một Mặt Trời ở đâu đó.

Vừng ạ,

Đã là Mặt Trời thì sẽ chiếu sáng, sẽ tỏa ấm bao dung. Sự bao dung rộng lớn và mải miết ngày dài tháng rộng có thể khiến cho Mặt Trời mau chóng lãng quên những nơi mà nó đã đi qua.

Nhưng tôi thì không như Mặt Trời. Có thể tôi là một Vì sao bé tẹo, là một cái chấm lấp lánh xa tít khi ta nhìn từ Trái Đất, nhưng có lẽ vì thế mà tôi trân trọng ánh sáng của mình hơn. Tôi không đủ để sưởi ấm vì ánh sáng mà tôi có được là nhờ Mặt Trời, nhưng tôi biết mình đang tận dụng, đang sống hết với những gì tôi có.

Ai đó yêu Mặt Trời và đã viết:

"You are my Sunshine, my only Sunshine,

You make me happy when skies are grey,

You'll never know, dear, how much I love you

Please don't take my Sunshine away"

Nhà xưa có lối hoa Tầm sương, có cây Dã ngân trong vườn, có bầy Chìa vôi ca hát.

Mặt Trời đang tiếp tục hành trình chiếu sáng của mình. Cứ tiếp tục, bởi vì đó là niềm hạnh phúc, là khát khao, là ước mơ của Mặt Trời.

Con đường của Mặt Trời và một Vì sao là khác nhau. Nhưng Vì sao đang cũng cháy với khát khao, ước mơ và hạnh phúc của chính nó.

Labels: , 1 comments | edit post
The Unique



Là một đêm yêu thương nối tiếp với ngày hạnh phúc. Là khi ai đó cất tiếng “Còn hai phút nữa"… Ngày của mình đây.

Đêm 17/01, sớm 18/1. Trại phong Sóc Sơn. Những bài hát, câu chuyện đã vãn dần. Tiếng cười ồn ào lùi lại phía sau, để dành không gian cho những thủ thỉ, khúc khích, nhấm nháy… Lần đầu tiên đón tuổi mới mà không ở nhà. Ngước mắt lên nhìn vài cái lấp lánh xa tít, hít một luồng khí lạnh dài.

Sân. Những cái bếp lửa kê bằng đá ong, những cái nồi lớn luộc bánh chưng. Lửa hồng rát đôi má. Củi bạch đàn tươi, khói cay xè, nước mắt vòng quanh. Mùi khói váng vất trong đầu.

Trong nhà. Trải chiếu, ngả ván bài, ôm cuốn truyện, bó gối gật gù thưởng thức và léo nhéo theo tiếng nhạc từ CD Mỹ Linh, hoặc trùm chăn rồi ngáy vang.

“Và trời xanh như vút cao cùng tiếng hát

Và tình yêu tôi vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc

Và tôi vẫn mãi hát lên khúc ca này

Để nhờ tiếng hát mang đến người tôi yêu”

“Tất cả mọi người dậy ra ngoài sân đi, hôm nay sinh nhật của một người” (dị bản – không thực sự thuộc lời gốc).

Ồn ào. Những tấm thân lui cui bò dậy. Nào, tung chăn ra đã, khoác cái áo, xỏ đôi giày.

Sân. Hai chiếc bàn dài. 23 đốm vàng nhảy nhót trên những thân nến đỏ. Những cái bóng đen cũng từ xa tiến lại gần. Nào, “Happy birthday to you…”. Thêm nhân vật nữa này. Nào, “Ước đi, ước đi”….

Khóc nhè

Một đêm bình yên. Đủ dài cho những câu chuyện nhỏ. Về anh Tuấn, về em Thủy (lỡ mồm gọi nó bằng "anh" từ sáng đến tối), về em Linh (nụ cười xinh), về em Phương (thằng nhóc này trong sáng đến tức cười), về em Hải Anh (hồn nhiên), và những Trung (x2), Thanh, Minh, Hằng... Những câu chuyện đứt quãng, thủ thỉ, dặn dò, khuyên nhủ, và cao hơn hết là Sẻ Chia.

Lan man. Nếu như hai năm đầu Đại Học, ta là nhóc con, là bé bỏng nhất (tuổi), đi đâu cũng được chăm bẵm cưng nựng, thì càng về... cuối đời, ta lại tự cho mình xưng hô một cách "như đúng rồi" bằng đại từ Chị, bắt đầu đi chăm bẵm người khác.

Như là HGF chẳng hạn, mình yêu thương chúng nó như ruột thịt. Thế cho nên ku Sex nói "chúc mừng chị gái", còn thằng Hot Shit thì tự xưng là "thằng em mất dạy".

Cảm ơn anh Tuấn về lời chúc từ cuối đêm 17 - dù anh đang ốm và lăn quay ở chỗ nảo chỗ nào không biết. Ông lão lâu lâu lại alo: "Mọi người đã ăn xong chưa em?"...

Còn với Anh, thì em không cảm ơn nữa nhé. Em cảm ơn những điều xung quanh trên con đường em đi đã đưa em đến một đoạn đẹp. Có thể là biếc xanh, có thể là rực vàng, có thể là ối đỏ, cũng có thể là trầm nâu. Đó là cung đường của những sắc màu luôn mới mẻ. Trên đoạn đường của em, vào thời điểm của em, Anh có thể là bất kỳ màu sắc nào, nhưng sẽ không bao giờ pha trộn. Cho dù em nói chắc chắn sẽ Chỉ Như Thế Thôi, thì em vẫn hiểu rằng: Có những đường thẳng trùng nhau, có những đường thẳng song song vô tận, có những đường thẳng cắt nhau, và có những đường thẳng tưởng chừng như cắt nhau mà hóa ra lại chéo nhau đến muôn đời... Ấy là khi ta bỏ xa mặt phẳng để nhìn vào không gian. Nhưng em thực sự trân trọng quãng đường mà em đang đi.

Và những tin nhắn ròng rã trong đêm, từ Cao Bằng, Thái Nguyên, Hà Nội... lặn lội tìm đến. Những tin nhắn ròng rã của nhiều tháng năm tình bạn lèn chặt, cấp 2, cấp 3, Đại học, hàng xóm...

Con đường bụi đỏ mù mù. Những cây keo tai tượng, lá, thân, hoa vàng đều nhuốm màu bụi đỏ. Áo quần phủ dầy bụi đỏ.

Tối. "Alo, đang đâu đấy? Thay đồ đi, đội mũ, bạn qua đón. Bạn nhắn cho mọi người hết rồi, H không đi là bạn bị chúng nó xử". Bánh ngon lắm, nhất là lúc moi ruột ga tô và trét kem ngụy trang các loại lỗ. Và khăn thì rất ấm. Dù cái khăn năm nay T đan có ngắn hơn năm trước, dù nó không "nhiều màu" như năm trước...

HP. Lâu lắm rồi hai đứa chẳng có lúc nào ngồi với nhau tỉ tê. Chắc dân tình sẽ bảo mình "rửng mỡ" khi đứng ôm nhau ngay ngoài vỉa hè, vừa ôm vừa thủ thỉ. Hễ có cơ hội là HBH của ba đứa mình lúc nào cũng sẵn sàng lê la từ quán nước chè sang hàng ngô nướng, sang hàng trứng cút, sang hàng ốc luộc. Mỗi lần mình gặp nhau là lại như "mới" ý nhỉ!

Tất nhiên, ngày có 24 giờ thì cũng không phải đều vui 24/24. Những Ai đó ta nghĩ rằng quên - thì chẳng bao giờ quên. Những Ai đó ta nghĩ rằng "lẽ ra phải nhớ chứ nhỉ" - thì đã lặn từ lâu mà không sủi một cái tăm.

Đọc bài báo. Đấy có phải là lời đại diện cho M6 không nhỉ? Em cứ coi đó là lời chúc từ Các Anh, nhé. Đêm qua em thấy anh online, dưng mà chẳng hiểu sao anh lại im lìm.

Sáng thức giấc. Bé Thủy quay sang, ôm chặt, cười bằng cái giọng ngái ngủ: "Girl (Gái ơi), it's your first day of 23".

Dư âm kéo dài với email từ MĐA, offlines, mes, comments và walls.

Và như thế, tuổi 23... Mượn lời Thị Nở: "Giá cứ mãi thế này thì thích nhỉ".

The Unique



Là thêm một ký ức. Những trôi chảy.

Là một khoảng khắc trong vô biên. Một khoảng khắc nào, Gió lấy đi trên cây một chiếc Lá, và những hạt nước rơi...

Gió đi qua, và Gió mang theo mình THÊM một chiếc lá. THÊM chiếc lá, THÊM hạt nước rơi.

Có bao nhiêu chiếc lá mà Gió muốn mang theo? Hả Gió đa tình?

Có bao nhiêu cơn Gió mà Lá muốn nương theo? Hả Lá đa tình?

Để cuối cùng, Sương phải rơi theo trò chơi bất tận?

Không ai có quyền làm ai bị tổn thương. Ai cũng có quyền được sống hạnh phúc, sống đúng với con người mình, những mong muốn của mình, những khát khao của mình, những hy vọng của mình.

Vậy thì chuyện bị tổn thương, có lẽ là do chính mình mà thôi. Nhưng hãy tự làm tổn thương mình khi thấy rằng sự hy sinh đó là điều mà ta muốn. Chỉ có điều, đừng hối hận, đừng tỏ ra đau đớn, đừng cảm thấy dằn vặt, đừng nói mình có lỗi.

Cứ THẲNG TẮP mà đi.

Labels: 3 comments | edit post
The Unique



D/Ut Huong/Compose/Linh tinh_ Những dòng nhắn nhủ quả là có sức vực dậy niềm tin một cách mạnh mẽ! Có hai câu chuyện...

A: sorry i didnt have anything for u when i left

H: yes, U had. I received that - Your eye sight!

A: i still feel bad that i dont have anything more for you

H: Vietnammese doesnt always look in the eyes but when I talked with U, I can see your emotion in the eyes

A: thanks.. i must say that you have nice eyes, very expressive. I realised that you only really looked me in the eye at the airport. Now i understand why. I regret that we did not have much time together

H: I regret that I didnt have chance to say to U that U're always a special one in my eyes from the first time I met U. Some time, at the airport, I couldnt look right in your eyes

A: if only i could still stay in Vietnam. I was really sad to go home. Even though this is where my family and other friends are, also, i wish i had more time to know you better. I hope that even though we are very far away we can still get to know each other better

A: actually i noticed you more because you were so cold. I believe you are very strong in character. I wish i could have done more for you

H: U know, I think I had received from U so much. I know that night U were so tired. Sometimes I thought U really wanted to go out but U still sat there

A: I cant bear to leave you in there alone. I was afraid you might faint as i thought you were very tired also

H: I think U knew that..... all the time we were together, U were the one I noticed most because I found smthing different in you. I think maybe U had had a long time. Maybe U've changed so much, after some events

A: its amazing how well u can read me despite spending so little time with me. Do u mind if i ask u a personal qn? Have u had a boyfriend? Actually i do have a girlfriend even b4 i went to vietnam and met u. I dunno if u know that. But, when i was there somehow, i noticed u.

I know its wrong, even bad to do so but i cant help myself. And when i see the way u were, the nite i was with u, i just couldnt bring myself to leave your side, i wanted very much to put my arms ard u and tell u everything is okie. But maybe because we didnt have a chance to talk much. I didnt wan to ask u so many qns. I also didnt know if u have a lover at that time in your team. And the nite we had dinner near the lake I was trying to look at you but because u were looking away. I didnt manage to really look at you in the eyes and talk much to you.

Last nite, i actually dreamt of vietnam again, and this time u were in my dream. Maybe.. if i no longer have a lover, who knows. At the very least i can see your smile and yur eyes even if i never get to put my arms ard u, or kiss u. I wish i could tell u something else

Now i think u understand why i said i wish i can stay in Vietnam. Even though i cant say i love u right now, i can say that i really miss u

A: u are really very romantic, much more romantic den some girls i know

H: actually I am very practical. Romance is just a small part of me. If we are close for long time, you will get shock.

A: distance does not mean a thing if we dont let it affect us. Msn doesnt allow me to say anything. Doing a lot of other things can also be counted as a waste of time

H: because you yourself does not do. And it's a waste of time as I have been trusted in smth unreal. Time passing by let me know what it is

A: it is not unreal. I do wish i can unshackle everything and give back to you all that you've given. And whatever u've done, is not forgotten nor taken for granted

H: there was a time, long time... ago i believed in a frdship. A frdship i respect and nothing compare. And i still keep all best things in mind

A: do u know that until now part of me wishes i never had to come back?. Unfortunately, just as i have made a promise to you, i have made other promises to other people as well

H: and i do know that sometimes you browse my name

A: i do!

H: and all other times you forget it

A: i'll make you miss me more if i can only talk to you a little

I seldom talk to you because sometimes i do not want to affect you. And yet i'm selfish in that i also do not want to lose you. Its hard for me to say something. I wont forget you and i do not want you to think that it is a waste of time

A: i missed you!

Tell the differences...

D: Can i ask u a question. Are u open to Christianity if one day God touches yr heart, will you be willing to convert?

H: there's smth so difficult to explain, but i believe in fact (in what i see, i know, i understand)

D: actually why i asked u is because i like u and i think its quite obvious...

H: ... are you... sure?

D: yes i'm sure... as in a good impression of someone who i can forsee as a partnerr but i just feel i should tell you we can still be friends its perfectly fine

H: so... what is the link? Open to Christianity, God touched the heart, faith... and u like me, and impression, and forsee, and partner?

D: minh has agreed to let me sing a song, was going to surprise u actuali b'coz that day u were angry at me, so i msg minh then he suggested wad i should do. You are not suppose to know

(After a story told by H)

D: are u the girl?

H: What will you do if you are the girl's boyfrd? (hehe, hard question)

D: i will tell her i forgive her if she makes the right choice from now onwards. Although the incident does hurt me but if she's willing to change then she deserves a 2nd chance

H: so... what 's her fault? Is it her fault when she is loved by a man whom she doesnt love?

D: nonono but the impression i got just now was that she does like him as well. Anyway why did the man love her in the first place? Because she's been leading him on! when she noes he already has a wife

H: after all that you said, i think it will be better if the girl doesnt love you, and maybe she will find out someone who can understand her much more

D: then i think the girl dosen understand me as well. If the girl thinks all we've been through is just nothing then of course. And the girl just made me so incredibly sad right now

H: and... Maybe they should stop, right?

D: no?

D: because i still love the girl even if she thinks i dun understand her b'coz she brought me so much happiness, b'coz..she held my hand in the cinema, b'coz...when she felt upset, i didn't feel good at all insideme and decided to sing for her, b'coz i am willing to forgive her and i dreamt of her mani times. And b'coz...... i still treasure the memories, as proof by the rose i still have. I love her because i love her, b'coz her name is H.

H: Have you ever thought you will get much more sad if you love her? How can you trust her?

D: i can trust her. No matter what different personality she has, as long as i know that she really trusts me and likes me, its ok differences can be understand sooner or later

H: actually... she seems not to trust in anyone

D: i'll let her know that she can trust me. Love has to be 2 ways but i really really really, sincerely hope that is not what she does mean.

I dont know if you guys were honest or not. But I do really hope you will be a good man of a lucky girl...

The Unique

Gã là một kẻ mà người ta tặng cho cái sự mô tả mỹ miều thay cho động từ "đi" bằng "lăn".

Gã có gương mặt trông hệt như cái mặt tượng Di lặc treo lù lù trên tầm cao nhất của cửa hàng đồ lưu niệm phố Cầu Gỗ. Giữa xung quanh bao nhiêu là thổ dân với thị Nở với lại Tấm với lại Cám..., bộ mặt Di lặc dường như choán hết tất cả vì mọi thứ - từ cái tai, cái mũi, đôi mắt, hai gò má, cái miệng, và tất nhiên, cả cái thứ chứa đựng tất cả những thứ vừa liệt kê - khuôn mặt, đều tròn xoe xoe.

Nói như thế để người ta dễ hình dung ra cái mặt của gã. Gã là giai quê sơn mài, đất học Đình Bảng. Thế nên cứ nhìn mấy cái tranh sơn mài Việt Nam in hình cô gái Nhật uốn éo bờ lưng trong chiếc kimono trắng, tay che cái ô màu trắng, môi đỏ, các màu sắc xung quanh toàn xanh lá, xanh biển với đỏ rực... là gã lại cười rú lên như bị chạm vào xung thần kinh cười. Gã bảo: "Tớ giai sơn mài, nhìn mấy cái đấy, điêu đếch chịu được, như tranh biếm họa!".

Gã chình ình như một cái lu trước một lũ lít nhít tranh, đĩa, tượng gốm sứ sơn mài ba lăng nhăng. Gã nghển cổ lên nhìn những mặt tượng trên cao và tỉ đểu: "Này, xem có cái mặt nào thuần Việt không?". Haha, tôi quay sang, trỏ tay vào mặt gã, bảo: "Cái này này". Thuần Việt một cách quá lố!

Bà chủ cửa hàng mỹ nghệ khoảng hơn 30 lá vàng, khá đẹp, vận bộ đồ vest màu đen, đánh má hồng hơi đậm tí ti. Ba cô gái bán hàng tíu tít quàng những chiếc khăn đủ màu vải bố hoặc lụa, tơ khỉ khỉ gì đó. Mỗi khi gã pha trò, chúng nó cười như đang bị ai chọc đúng dẻ sườn có máu buồn.

Bà chủ đá lông nheo, bảo tôi: "Anh này vui tính thế. Lấy vợ về thì nhất vợ!". Dào ôi, làm như tôi là vợ gã! Tôi ngước mắt nhìn giời, may quá, giời vẫn cao tít, giời chưa sập!

"Tao đói quá mày ạ". Gã vẫn thường bị loạn ngôn như thế. Gã có sở thích là nghịch cái gương xe máy. Thay vì dụng cái gương để nhìn đường, gã xoay cả đôi gương để trò chuyện với đứa ngồi đằng sau – cho nó sinh động và chân thực! Lúc này đây, gã cũng dòm vào gương, trợn hai đồng tử tròn xoe lên, phùng má rồi lại toét miệng cười, rồi lại mím môi, nhún vai. Nói chung, khuôn mặt gã sinh động kinh khủng. Và (lại) nói chung, ngồi đằng sau gã, lúc nào tôi cũng thấy phì cười. Dường như trước mắt mọi người, gã chẳng bao giờ biết buồn (buồn về tâm lý – không phải buồn sinh lý).

Gã béo tròn ung ủng. Thấy bảo người phốp pháp thì vui tính. Trải nghiệm bản thân cũng thấy là như thế. Gã bảy tư cân và cao mét bảy à Con rắn vuông!

Gã có cái dáng đi – mà tôi thề là – giống hệt Charlie Chaplin. Cái vụ khiến tôi liên tưởng là mấy hôm vừa tạm ngớt lụt, hắn mua phắt một cây dù tám mươi nghìn, đi bộ, sơ mi đuôi tôm thả ngoài lung nhùng, quần vải, sandal, đầu đội mũ bảo hiểm. Gã cầm cây dù dài ngoẵng, quăng quăng, chân đá tung tóe, cười hềnh hệch rụt cả cổ. Mỗi lần cười, vai gã rung rinh lên, cổ ngửa lên trời và ngoác miệng ra.

Nhưng chỉ tả bề ngoài tạm thời như thế. Còn thì… Cứ định dón tay gõ thêm là lại phải kiểm soát xem mình đang ba hoa những gì rồi, sém tí là lại bô bô kiểu “về tính cách, gã là…” hoặc “con người gã…”

Nghĩ là mình cũng hiểu tí ti về gã, nhưng mà bản tính khó ưa của tôi là không thích bàn tán lởm khởm. Mặc dù nhiều khi tôi rất muốn nói cho gã biết là tôi học được rất nhiều từ gã, thì tôi vẫn nghĩ rằng nên im lặng là hơn.

Và sau khi ngồi nghĩ hươu nghĩ vượn, tôi sẽ nghỉ viết entry từ nay tới đầu tháng 12. Coi như gã là một closing topic cũng được. Một happy ending!

Labels: , 4 comments | edit post
The Unique

Chương trình Mùa Đông Ấm 2008 xin gửi tới các bạn lời chào thân ái nhất!

Các bạn thân mến!

Hà Nội đang bước vào mùa đông. Nhưng những ngày đông của Hà Nội vẫn còn rất ấm áp.

Mùa đông – trong suy nghĩ của chúng ta – là gì? – Có phải là chút nắng ấm miền xuôi còn vương lại trong những ngày đầu đông? – Có phải là mái nhà và bữa cơm gia đình ấm cúng? – Có phải là những tấm áo, chiếc khăn dày dặn? – Và, có phải là Sapa với tuyết trắng đầy mộng mơ?

Đã có khi nào mùa đông trong ta là hình ảnh những trẻ em miền núi xa xôi đang phải co ro trong những manh áo rách, chân trần đốt đuốc từ sáng tinh mơ, băng qua cái giá lạnh khắc nghiệt với những suối sâu, thác ghềnh để đến trường?

Đã có khi nào mùa đông trong ta là hình ảnh những cánh đồng lụi tàn vì sương giá và tuyết phủ? Hay những con vật dần dần phải lìa đàn vì không chống chịu nổi cái lạnh thấu xương?

Thật chẳng mấy khó khăn khi muốn kiếm tìm những hình ảnh ấy ở huyện vùng cao Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng. Một năm hiền hòa trôi qua với 4 mùa: Xuân Hạ Thu Đông, thì một năm ở Nguyên Bình chỉ có 2 mùa: Lũ và Rét.

Và nếu như Hà Nội vừa trải qua trận lụt lớn trong vòng hơn 20 năm đổ lại, thì năm nào Nguyên Bình cũng phải gắng gượng chống chịu những cơn mưa và lũ rừng triền miên.

Thưa các bạn,

Là một trong 3 huyện khó khăn nhất của tỉnh Cao Bằng, huyện Nguyên Bình chỉ có 5.4% đất tự nhiên có khả năng canh tác nông nghiệp trên tổng diện tích 83.000 ha.

Cuộc sống của đồng bào dân tộc gặp rất nhiều khó khăn, tỷ lệ nghèo đói chiếm gần một nửa. Và hơn 2.500 trẻ em vùng cao Nguyên Bình vẫn ngày ngày nuôi ước mơ về một mùa đông bớt giá lạnh.

Hôm nay, chương trình Mùa Đông Ấm 2008 sẽ cùng các bạn biến ước mơ đó thành sự thật.

Được sự bảo trợ tư các pháp nhân của tỉnh đoàn Cao Bằng, nhóm Mùa Đông Ấm phát động chương trình quyên góp quần áo ấm, giày, mũ, tất… cho hơn 2.500 trẻ em ở độ tuổi từ 1 đến 15 tại 4 xã: Thành Công, Phan Thanh, Ca Thành, Vũ Nông của huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng.

Chương trình quyên góp tại trường sẽ bắt đầu từ hôm nay 17/11/2008 đến hết ngày 22/11/2008. Những quà tặng sẽ được trao trực tiếp cho các trẻ em và các trường học tại huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng vào cuối tháng 12 năm 2008.

Chùng tôi tin rằng bạn sẽ sẵn lòng cùng Mùa Đông Ấm 2008 tiếp tục Hành trình nối những vòng tay đến với trẻ em vùng cao Nguyên Bình.

Hãy chia sẻ yêu thương để nhận về một Mùa Đông Ấm.

The Unique



Điều duy nhất buộc lòng phải nói, cho dù cố tình giấu diếm, đó là "buồn".

Một ngày có 24 giờ, tức là 24x60 = 1440 phút, tức là 24x60x60 = 86400 giây. Như thế gọi là nhiều hay ít?

Giả thiết 1440 phút ấy là sự cóp nhặt những mẩu suy nghĩ

Giả thiết mỗi ngày, ta dành ít nhất một phút để nghĩ về một người bạn, hoặc một người ta đã từng quen

Vậy thì mỗi ngày, ta có thể gom về cho mình bao nhiêu phút và mất đi bao nhiêu phút?

Tình bạn, cũng như thời gian vậy, đầy lên trong một giới hạn và có thể dễ dàng bị phung phí, bị vứt bỏ, hoặc ngược lại - được cóp nhặt, tích tụ, thu gom, làm đầy.

Có điều tưởng chừng ngớ ngẩn nhưng lại đạt đến con số quá bán hoặc 75% để suy ra rằng phần lớn mọi người đều phung phí thời gian. Nhưng có gần 100% sẽ bảo rằng họ CẦN phải tiêu tốn một phút nào đó trong ngày của mình. Và thế là một tình bạn cũng ra đi. (Cực đoan nhề)

Đôi khi có những thứ mà khi mất đi, người ta còn cảm thấy nhẹ gánh nhiều lắm. Như kẻ đãi vàng ngốc nghếch, sàng sẩy mãi hòng mong đãi được những hạt vàng lấp lánh. Thế nhưng cái lấp lánh ấy lại chỉ là cát sỏi dưới nắng mà thôi. Vàng chạy lọt qua tấm nan và rơi xuống nước.

Có những tình bạn rất muốn giữ mà không thể giữ và đành lòng thả rơi. Sẽ là một địa ngục khi xung quanh không có bạn, thế nhưng đôi khi phải buộc lòng dìm bản thân xuống thêm một nấc gần với địa ngục.

Nhưng cái gì đến thì cũng phải đến. Và đó là khi không thể cố gắng mở lòng mình để độ lượng ôm lấy những điều khó chấp nhận nữa. Và một khi đã thả trôi, thì thật kỳ lạ, sẽ trôi sạch bách như chưa hề tồn tại.

Tự trọng, tự ái, nhạt nhẽo, khó chịu, bực bội. Khi đã phải đụng chạm đến 3/5 những điều đó thì có nghĩa là đã đi gần tới ranh giới rồi...

Chào những bình minh khác!

Labels: , 2 comments | edit post
The Unique

Đố các ấy, ông Trời cầm tinh con gì?

Trước đây tớ chẳng bao giờ nghĩ đến điều này, thậm chí tớ còn cho là ngớ ngẩn cơ. Nhưng mà với cái thể loại mưa thế này, tớ cam đoan là ông trời tuổi Sửu - tức con Trâu.

Vì sao á? Thì tại ông ý... tè khỏe vãi! Tè nhiều, tè khỏe như trâu! Đến tớ tuổi Ất Xỉu mà cũng chả... khỏe như thế.

Cũng có phương án khác, đó là ông Trời bị bệnh tè dắt. Mà không, cũng có khi ông Trời bị bệnh thận. Nghe nói ai bị bệnh này là đi tè cứ... tít mù.

Thôi, kệ thây ông ý, đằng nào cũng tè rồi, đằng nào cũng lụt rồi, đằng nào cũng "tọa thủy quan ngư" rồi. Oài, nói không phải điêu đâu nhá, cá lội tung tăng luôn. Hôm qua bà chị gái tớ còn định vồ con cá rô với cá cờ cho Michael Phelps nhà tớ "cải thiện". Sáng nay thầy tớ còn gọi với sang nhà hàng xóm: "Ông Tông ơi, cá ... sấu này!". Ôi thầy!!!

Đây là trận mưa to đùng lần đầu tiên tớ được chứng kiến, à không, trải nghiệm ở cái đất Kẻ chợ này. Xem báo thì đây là trận mưa lớn trong vòng 24 năm qua, tự dưng nhẩm tính "Mình 22, thảo nào...".

Sáng 30 còn váy vung, áo dài rõ là xinh tươi, rõ là ngon mắt đi đỡ tráp cho bạn. Trưa 30 còn nhậu nhẹt ầm ĩ. Độ 13h30, dắt xe đèo nhau về. Mưa lác đác đôi hạt. Dăm phút sau, mưa dày thêm, định làm quả ướt át cho nó "giang hồ" nhưng lại sợ về bị ốm. Bị ốm, đối với cái thân già này, thì đồng nghĩa với việc nằm bẹp một xó mà chẳng ma dại nào nó đoái hoài. Nghĩ đến đấy thì quyết định dừng xe, khoác áo mưa. Đến cả cái việc mặc áo mưa mà cũng như chạy đua với ông Giời.

Sầm sập sầm sập. Xối xả. Hối hả. Vội vã.

Đêm 30, mưa, rõ là... mát giời, ngủ ngon quá cơ. Thế rồi 6h sáng 31, u tớ báo động: "Ôi, nước vào nhà rồi chúng mày ơi!". Các thiên thần lồm cồm bò dậy. Cảnh tượng bên dưới hãi hùng làm sao: bộ thảm đỏ vừa mới ghép đi mùa đông, giờ đã xâm xấp nước. Mùi keo thảm bay lên váng cả đầu. Xong phim rồi.

Thế là một công cuộc di dời diễn ra cực kỳ khẩn trương. Khổ nỗi, đã lắm đồ rồi mà lại hay để dưới đất. Lụt thế này mới biết rằng thầy u mình là "quán quân tích đồ". Nào máy xay sinh tố (2 cái), bình đun nước nóng (2 cái), bình siêu tốc (2 cái), bếp từ (1 cái), nồi, chảo từ (2 cái), bếp ga du lịch (1 cái), phích nước (2 cái), bát đĩa (chục bộ), rượu thuốc (độ 20 chục lọ - cả loại uống, loại bôi, và loại... độc - rất nhiều cây, que, củi, lá, hạt mà người ta gọi là rượu thuốc).... vân vân...

Đang miên man thì nhận được cái này: "Thông báo! Sau 33h đồng hồ mưa thối đất cát, ngập phố phường, hiện giờ Hồ 3 Mẫu và Hồ 7 Mẫu đã sáp nhập lại thành Hồ 10 Mẫu". Đúng là hậu duệ Nguyễn Công Trứ, dí dỏm một cách "ngất ngưởng"!

Đấy là chưa kể đám sách cũ, không dùng nữa nhưng vẫn để đấy vì tiếc. Ôi, số phận của tri thức là thế đấy. Ai cũng định bỏ (hoặc muốn bỏ) nhưng không ai nỡ (dám) bỏ.

Đắp đê. Toàn thể nhân dân khu phố đều thi nhau hì hụi đắp đê. Mục đích không phải để chắn nước. Vì "thủy-hỏa-đạo tặc" thì chắn bằng niềm tin à? Đắp đê là để chắn... rác. Trời ơi, rác trôi lềnh phềnh, lều phều khắp ngõ ngách, chưa tính cả lượng bùn đất đóng cặn dưới chân xe máy với tủ lạnh với máy giặt với tủ giày với ba chấm...

Xa xa kia là một cái chậu không biết từ đâu du lịch đến. Quanh quất đâu đây là zon zon "càng ăn càng thích", zin zin "bay cao nào nhảy cao nào", C2 mát lạnh "kết hợp truyền thống với hiện đại", Trà bí đao không độ "bí quyết thiên nhiên cho làn da sáng", rồi Omo "không phải giặt thêm lần nữa" và Downy "mát dịu hương hoa"... Phố phường vui mắt đến mức "ngạc nhiên chưa".

Quay lại vấn đề đê điều. Gia đình tớ được "phong tặng" danh hiệu "quán quân hộ đê" vì độc chiêu đắp đê theo kiểu "Chương Dương" của thầy tớ. Thẩy kiếm đâu được mảnh ván gỗ cao chừng 30cm. Vào thời điểm này, nước dưới sân là tới đầu gối nhưng đã tạm khô trong nhà rồi. Tớ cũng chưa cắt nghĩa được cái bí kíp "Chương Dương" của thầy là gì, nhưng sau đó hình như mấy nhà hàng xóm được mách nước, cũng "đua đòi".

Tất nhiên, từ chiều tới tối qua thì đê nhà tớ đã bị vỡ một phát rồi. Khủng khiếp lắm. Các loại nước nôi nhuốm một màu đùng đục rất đặc trưng phong cách mùa lũ cứ lừ lừ tiến vào để san bằng mặt nước trong và ngoài nhà. Tính đến thời điểm 19h00 ngày 31/10, mực nước đỉnh điểm đạt 60cm. Toàn bộ nhân dân travel bằng hai cẳng. Nước trong nhà ấm hơn ở ngoài, mức chênh lệch nhiệt độ nước là khoảng 3 độ (đoán mò).

Các gia đình trong ngõ không đóng cửa. Đây là thời điểm minh chứng rõ nhất cho tính cộng đồng và làng xã. Ví dụ như thầy tớ chạy qua gọi bác Tông với anh Cường xin viện trợ nhân lực để xử lý các vật dụng lớn. Thêm vào đó, toàn thể đồng bào còn vác máy ảnh, máy quay ra để... chụp nhau cho nó... vui.

Tiếng cười nói rộn rã. Cô Mai vác con Handy Cam sang từng nhà cán bộ để ghi lại thời khắc lịch sử này. Để thêm phần "nghiêm trọng", cô Mai còn phao thêm tin lá cải: "Một đồng chí mèo xiêm đã hy sinh" vào lời bình cho cái video. Bác Tông thì "Mưa đi mưa đi chúng tôi cần mưa" rồi vỗ tay vào bụng đánh "bép" một tiếng. Thầy tớ thì "đậu" như... cò trên cái ghế gần cửa để dễ bề quan sát dân tình. U tớ bị ốm nhưng cũng ngồi trong nhà và "hóng" chuyện bên ngoài.

Sáng nay, thầy u tớ cùng nhiều cô bác trong khu phố (cán bộ trong trường) đều xắn quần đến tận bẹn để đi Đại hội công nhân viên chức! U tớ tặng thầy tớ một "lời vàng": "Tốt nhất là anh mặc quần đùi, ôm theo cái quần dài, xong rồi ra hết ngõ, đến gần trường có chỗ nào ráo thì... mặc vào". Quả là "hiền thê"! Cô Mai kêu lên: "Các bác mặc quần... chầm chậm thôi để em... quay!".

Sáng nay thầy u đi cả, chị gái đi nốt. Tớ bắt đầu chiến dịch "tự cứu lấy mình" bằng việc dọn từng phần trong nhà. Thời gian làm việc của tớ được tính bằng 3 CD nhạc, tổng thời gian là độ 3 tiếng rưỡi. Tớ quét sạch rác rưởi (oài, cái túi rác to chưa từng thấy, còn hơn cả dọn dẹp hồi Tết), sau đó tráng nước lên sàn - hót nước, rồi tráng nước với sunlight Nhà sạch - hót nước tiếp, rồi tráng nước sạch - hót nước nữa, rồi khua cây lau nhà loạn xị lên. Kết quả: Thơm! Sạch!

Bạn Tuấn lúc nào cũng là người xuất hiện đúng lúc (chả hiểu sao). Nhà bạn cũng ngập như (hoặc hơn) nhà tớ. Sáng nay bạn lội nước bì bõm sang: quần đùi, áo sơ mi và một cái ô màu tím! Quên khuấy mất, không nhờ bạn mua hộ tí protit với lại xenlulo. Cả ngày hôm qua, món ăn chủ đạo của gia đình là tôm nõn KHÔ, cá kèo KHÔ, củ cải ngọt KHÔ, cá ba sa ướp muối KHÔ, may mà xin được mấy quả mướp nhà bác Tông, không thì... tìm đâu ra "lối thoát?".

Bạn Tuấn sang giúp tớ đặt nồi cơm, xách nước và đổ nước, rửa các loại chai lọ (tình hình này, vài hôm nữa phải sang "giả công" đây) và... nhìn tớ rồi cười đầy gian manh. Thì hôm qua có cái quần sooc ngắn cũn với áo hai dây thì đã phăng vào máy rồi, hôm nay tìm mãi mới ra cái áo phông ngắn, váy... xòe 4 tầng ngắn mãi không đến gối, ủng đen xì ---> Thời trang mùa lụt!

Trưa nay u tớ đi họp mãi không về. Đến độ 12h, "hắn" lếch thếch về với mấy cái túi to tướng. Hóa ra là buổi sáng đi họp xong, "bà lão" định tiến ra chợ Xanh để "kiếm chác" nhưng ở đấy lụt còn hãi hùng hơn đằng nhà tớ. Thế là "hắn" tịnh tiến sang Fivi Mart.

"Hắn" kể: "Không còn tí rau nào. Tao nhanh tay vơ được 2 gói rau trộn Mayonaise. Không thịt thà gì cả, giò chả cũng nhẵn như chùi. Tao lại vơ được mấy gói nem lạnh với cá thu lạnh. Cái loại bánh mỳ dài ngoẵng ý, cũng trụi, tao phải lấy mấy gói nhỏ nhỏ về...". Rồi "hắn" hào hứng kể tiếp: "Tao đi đến đầu ngõ thì thấy bà bán rau. 15 nghìn một mớ rau muống! Vẫn phải mua. Còn lơ phơ 2 củ cải với mấy quả cà tím, chắc giờ cũng nhẵn rồi".

Trưa nay, bữa cơm nhà tớ hơi bị khủng! Rau xanh bời bời luôn. Chị tớ hí hửng: "Ăn thế này thì không sợ "có vào mà không có ra" rồi vớ!"

Oài, còn giờ thì xuống giặt thảm với u đã. Hôm qua nghe nói bác Tông cũng "đắm đò nhân thể giặt mẹt" rồi.

23h38' ngày 1/11

Bộ thảm giặt xong, phơi lên trông y như nghệ thuật sắp đặt ý các cậu ạ. Nó cứ vuông vuông, răng cưa, chéo chéo, đỏ rum và ghi xám. Hix, cái này gọi là "lạc quan chủ nghĩa" phải không nhể?

Tiếp tục kể lể. Đau thương nối tiếp đau thương. Trong khi gia đình đang hết sức "bối rối" với bộn bề đồ đạc thì Michael Phelps nhà cháu cứ hồn nhiên... bĩnh ra những nơi không ngờ tới. Nhưng dù gì, nó vẫn là đứa sung sướng nhất.

Chiều nay, thầy tớ "tung tăng" bước vào nhà, gọi con Phelps với một chất giọng âu yếm "không chịu nổi". Trên tay "ông lão" là một con săn sắt nướng thơm lừng. Hix, vào cái đận này thì tớ cũng ước mình được là con Phelps. Cá thơm điếc mũi.

Mà cái con ranh ý lạ lắm. Sở thích của nó là... liếm nách và rúc vào... . Eo ơi, kinh chết đi được. Phải cái, hình như chỗ đấy ấm nhất thì phải. Mà nhà tớ nuôi mèo tài lắm. Từ hồi nuôi mấy con mèo, tớ mới hiểu rõ thế nào là "trơn lông đỏ da".

Thôi chuyện con mèo, giờ kể chuyện bữa tối nhà tớ. Nhờ chiến tích "đi bộ trên đôi chân của chính mình" mà u tớ đã vác về được một lô cánh gà với đùi gà trông ngon đến "bực mình". Một tô canh gà nấu gừng nghệ vàng tươi, bốc khói nghi ngút và thơm nứt toác cả mũi. Khẹc, lụt mà như thế này thì kể cũng... hí hí.

Ăn xong lại xông vào dọn tiếp. Tay tớ giờ cứ trắng bệch và khô queo, giờ ngồi mà dưỡng loạn xị lên. Mà công nhận, chưa bao giờ cảm thấy một trận tắm lại có giá trị và đáng khát khao như thế. Oài, tớ tắm gần tiếng đồng hồ, vừa tắm bì bõm, vừa hát ông ổng, ỉ eo.

Da trắng vỗ bì bạch
Da đen vỗ... bì thui

Kết thúc một ngày thảm hại. Ngày mai dài ngoẵng.