The Unique

Chưa bao giờ mình tự chủ kém như thế này

Thật kinh khủng. Mình đang hoảng loạn

Giờ mình đang chưa biết phải làm gì nữa. Mọi chuyện có thể sẽ là chấm hết. Đừng có đùa!

Và như thế là mọi cố gắng đều trở lại điểm xuất phát. Mình sẽ mất tất cả.

Giờ thì mình thấy ức chế.

Mình không làm cách nào để chú tâm học trên lớp.

Nó cứ như con sâu đang đục khoét trong đầu mình vậy.

Mình cố làm nhiều việc để tạm quên nó đi, nhưng chẳng ích gì.

Bởi vì MỘT môn học ảnh hưởng rất nhiều tới TÁM kỳ học của mình.

The Unique

SỚM THU TRONG LÒNG MẸ

Hôm nay cuối tuần, con tự cho phép mình ngủ dậy muộn hơn mọi ngày. Hồi con còn học cấp 2 cấp 3, cứ mỗi sáng cuối tuần ngày nghỉ, mẹ lại đến bên giường con, ngồi cạnh, vuốt mớ tóc toà xoà bên trán con: “Út dậy đi con!”.

Thật ra thì không phải lúc nào mẹ cũng cưng nựng con như thế đâu. Mỗi khi mẹ cần gọi con dậy thì ngay từ sáng, mẹ chỉ cần quát vài câu: “Nó lại để chìa khoá nhà ở đâu rồi. Điên thế cơ chứ, hở ra cái gì là nó vứt cái đấy, xong rồi lại mẹ đi dọn. Đấy, hôm qua có đứa nào đổ rác đâu…”.

Thế cho nên hai chị em có muốn cũng không tài nào ngủ thêm được. Thú nhận với mẹ này: nhiều lần con tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ, thế nào thì cứ đến 6h30 là mẹ đi làm rồi, cố lên, cố lên!

Nghe thật thích. Nhưng mẹ cũng thừa biết là không đời nào con dậy khi nghe mẹ nói như ru đến thế, đúng không mẹ? Mẹ biết thừa là con đang làm nũng, nhưng mẹ cứ để con làm nũng, đúng không mẹ? Hoá ra mẹ con mình hiểu nhau ghê í nhỉ, mẹ nhỉ?

Sáng nay, con gấp chăn màn, bước ra cửa đã thấy khoan khoái lạ kỳ. Trời rất xanh màu thu mát nhẹ, gió hanh hao và nắng nhạt mơ màng. Mẹ ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ, lặng nhìn gương mặt con đang ngái ngủ. Mắt con him him chỉ nhìn được ti hí. Con lại gần, với một chiếc dép kê ngồi, con ngả đầu vào lòng mẹ. Tuyệt quá!

Con lại muốn chìm vào giấc mơ còn dang dở mới vài phút trước. Ngủ bên mẹ thế này, chị Thuỷ sẽ không có cớ mắng con nữa.

Lớp Mười hai. Con mọc răng khôn, đau nhức người, sốt li bì đến nỗi không học bài được. Một ngày thứ Sáu nhá nhem trời chiều, gió lạnh và khô, căn nhà cũng nhá nhem vì mất điện. Con uể oải bước vào, chẳng buồn quẳng ba lô xuống. Con mệt lắm, đầu nhức nhối, miệng môi khô đắng. Trời lạnh mà trán con đổ mồ hôi, người con run rẩy. Và bỗng dưng: Mẹ!

Mẹ nghe con bị ốm. Mẹ bỏ mấy ngày nghỉ cuối tuần để về với con luôn. Mới nhìn thấy mẹ, nước mắt con đã tuôn dài. Con cần có mẹ biết bao! Con sà xuống, ôm chặt lấy mẹ. Hồi lâu, con thiếp đi trong cơn thổn thức, giọt nước mắt sau cùng chắc cũng chẳng kịp khô.

Cả nhà vắng tanh, chỉ còn hai mẹ con. Im lặng. Con nhắm mắt nghe bàn tay mẹ đang nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho con, vuốt trên vầng trán dô bướng bỉnh của con. Con nghe bàn tay mẹ vỗ vỗ nhẹ trên vai con, vuốt dọc lưng con, đều đều. Hồi xưa mẹ vẫn vỗ về con như thế. Bao nhiêu lâu rồi con mới lại được trở về cám giác ấu thơ âu yếm. Học tập và hoạt động ở trường khiến cho con chẳng có mấy thời gian ngồi bên mẹ thanh thản đến thế này.

Mẹ vẫn thường vỗ về con như thế mỗi lần con bị ốm. Ngày xưa con hay ốm hơn bây giờ. Mẹ để con kê đầu lên đùi mẹ. Chỉ thế thôi, và mẹ không nói gì. Những cái vỗ nhẹ từ bàn tay ấm thổi hồn con vào giấc ngủ chìm sâu.

Sáng nay, con lại được gối đầu vào lòng Mẹ. Tiếng thở khẽ khàng. Cánh mũi con phập phồng hít hà gió thu. Con nhớ những lần Mẹ mắng con vì con đi đâu về muộn. Mẹ thậm chí không nghe điện thoại con gọi về báo cáo có việc đột xuất. Mẹ thậm chí không trả lời tin nhắn của con. Mẹ thậm chí ngồi chờ con ở trước cửa để quát một trận tơi bời. Những lúc ấy con giận mẹ lắm. Vì Mẹ không cố gắng để hiểu con, trong khi Mẹ thừa biết rằng con chưa hề làm việc gì sai trái lớn.

Chưa điều gì, chưa có ai khiến con phải khóc nhiều lần như thế. Con lủi thủi đứng khóc bên bờ tường rêu phủ loang lổ, vì con không đỗ trường chuyên. Con khóc sau khi Mẹ và con cãi nhau gay gắt về việc con chọn nghề báo vì Mẹ lo con vất vả lăn lộn. Con khóc trong lòng Mẹ khi người ta hỏi cưới chị Mai. Con khóc khi chuyện thành hôn (sau ba năm tình yêu) của chị Thuỷ sẽ tiến hành chỉ sau nửa tháng nữa bỗng dưng đổ vỡ. Mẹ đang ở xa nhưng con biết Mẹ cũng đang khóc. Giọt nước mắt chảy xuôi. Đêm đó, chiếc gối màu hồng của con lại ướt đẫm.

Có lần bố nói: “Bố mẹ không bảo là con hư, nhưng đêm hôm ở ngoài đường Hà Nội này có bao nhiêu nguy hiểm, làm sao con lường hết được? Đến khi lỡ ra thì bố mẹ khóc không ra nước mắt con ạ”.

Và nước mắt con lại lặng lẽ chảy dài. Con chúi đầu thật thấp để Mẹ không nhìn thấy, để dòng nước mặn mòi lăn nhẹ trên cánh tay. Con im lặng. Mẹ im lặng. Chỉ có những giọt nước mắt đang rơi mỗi lúc một mau. Môi con mím chặt, con sợ Mẹ nghe thấy.

Còn sáng nay đây, con nhớ lại nhiều chuyện lắm. Và con khóc. Mẹ cứ đinh ninh rằng con khóc vì đã mệt lại còn bị Mẹ phàn nàn chuyện học khuya. Nhưng Mẹ sẽ không biết được đâu.

Viết cách đây nửa tháng

The Unique

Lệ à!

Hôm nay chị tới lớp học thêm tiếng Anh.

Thầy bật video trước khi vào giờ học.

Đó là video ca nhạc.

Chị nghe thấy tiếng đếm "ten, nine, eight,..."

Chị giật mình, chị nhớ đến hình ảnh Đức chui ra từ cái chăn, đếm ngược.

Chị nín thinh để lắng nghe.

Chị thấy băng hình hiện chữ "happy new year".

Đó là bản phối kiểu dance.

Và khi cô ca sỹ cất tiếng hát thì cũng là lúc hình ảnh em ùa về trong ký ức.

Chị lại tưởng tượng ra ánh mắt em ướt ướt, miệng cười dễ thương.

Chị tưởng tượng dáng em đang nhún nhảy theo nhịp nhạc.

Chị tưởng tượng hình ảnh mọi người đứng quanh em, nhảy múa.

Chị thật là điên rồ, chị mạnh mẽ lắm cơ, thế mà...

Chị sợ người ngồi bên cạnh nhìn thấy.

Chị quay mặt vào tường, vụng trộm giấu đi những giọt nước mặn chát ấy.

Chị biết thế là không tốt đâu.

Rồi mọi người cũng sẽ bảo chị là "Lệ nó không muốn chị khóc thế đâu".

Chị "ừ", nước mắt cũng "ừ"...

Labels: 11 comments | edit post
The Unique

NHẬN NHẢY RAP – HIPHOP THUÊ

Theo đúng truyền thống của ngành báo chí, mở đầu là một thông cáo:

Học viện Báo chí và Tuyên truyền – Khoa Phát thanh-Truyền hình:

Đêm diễn “Sóng trẻ 4”

Khoa Phát thanh-Truyền hình - Học viện Báo chí và Tuyên truyền tổ chức đêm diễn nghệ thuật “Sóng trẻ 4” nhân kỷ niệm 4 năm thành lập khoa. Chương trình diễn ra vào hồi 19h30’ ngày 1/10/2007 tại Hội trường lớn - Học viện Báo chí và Tuyên truyền, 36 Xuân Thuỷ, Cầu Giấy, Hà Nội.

Chương trình có sự đan xen giữa các tiết mục ca nhạc, tiểu phẩm, thời trang của sinh viên trong khoa và trò chuyện với những người hoạt động trong lĩnh vực báo chí, truyền thông. Ngoài ra, khán giả tham dự còn có cơ hội nhận được quà rút thăm may mắn của Ban tổ chức.

Vào cửa tự do./.

Như thường lệ, khoa mình vẫn có một chương trình hoành tráng để mừng ngày lọt lòng, sản sinh cho ngành báo chí, truyền thông của đất nước ba đứa con đẹp rạng ngời: “Phát thanh-Truyền hình-Báo mạng”.

Lại như thường lệ, bất cứ chương trình nào mà khoa tổ chức thì luôn xảy ra sự cố không thể tránh khỏi: thiếu chỗ… đứng một cách trầm trọng! Nói như thế để hiểu rằng chất lượng tổ chức đã đạt tới mức tuyệt kỹ, tuyệt hảo, tuyệt vời! Cứ tưởng tượng lại cái cảnh thiên hạ ùn ùn kéo đến, nô nức như trẩy hội ngày xuân mới thấy hết được cảm giác hạnh phúc thế nào để thoát ra từ mồm hai tiếng: “Khoa mình”.

Năm nay thầy cô trên khoa chủ trì, anh chị em sinh viên chỉ tham gia và giúp đỡ công việc. Thầy Đức Dũng làm trưởng ban. Thầy rất bận nhưng mà khoản nhiệt tình thì “thôi rồi”. Tuy nhiên bản thân hơi nghi ngại vấn đề “định hướng” trong các tiết mục, dù gì mình cũng không cùng thời với thầy nên quan điểm lựa chọn đương nhiên có khác biệt.

Quay ngược blog lịch nhá! Một ngày đẹp trời (hôm kia), nghe lời chúng nó xui, mình gọi Libby ra ngoài, “xanh rờn”: “Bọn tao muốn tập Đăng-xe!”. Ố, thế là cuối buổi nó mới dạy cho vài cái nhún mà đã nghệt mặt ra như một đàn ngỗng ỉa! Kết quả đau thương là biến điệu nhảy thành điệu “đánh dấu địa phận” của mấy con gì gì đấy: chân đứng, chân co rồi… vẩy vẩy!

Chiều hôm sau chính thức tập luyện với “cô giáo” là bạn của Libby. Hố, trông bạn ý nhảy dễ cực nhá, thế mà 4 đứa gồm mình, Ody, Rough Sea, Pipy và Jerry lại cứ… “mắm môi mắm lợi” nện những “nhát”chân chắc nịch xuống cái nền nhà mới toanh trơn bóng.

Thật đau khổ cho những người không có năng khiếu! Nhưng cả lũ an ủi nhau: “Hôm đấy chúng mày mặc mát mẻ và trang điểm thật xinh vào, để… gỡ gạc! Chúng mình không cần nhảy đẹp, chỉ cần nhảy “xấu đều” thôi”. Nghe đến là mủi lòng.

Được cái anh em rất “máu me”, tập luyện nhiệt tình để quyết tâm đạt ngưỡng “xấu đều”.

Lienvinh ngồi “làm âm thanh”, bật nhạc thành thạo đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp, gọi là “nghệ nhân bật nhạc” mới xứng, ngắt phát là đúng chỗ ngay được. Rồi còn chơi Solitare trong khi “làm nhạc” nữa chứ, xoạch xoạch xoạch…

Want to see photos? To be continued…

The Unique

Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hà Nội mùa thu Hà Nội thu
Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em hay vì em
Hà Nội mùa thu Hà Nội gió
Xôn xao con đường xôn xao lá
Nhoà phố mong manh nhoè phố mưa
Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa
Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hồng má môi em hồng sóng xa
Vì một bàn tay không ngần ngại
Tặng hết cho tôi một phố chờ
Sẽ thêm một đời nhớ trăng Hà Nội Thu ơi!

Labels: , 5 comments | edit post
The Unique



Cuộc đời thật ngắn, nỗi nhớ quá dài

Tôi đã từng được thấy em xinh tươi, em hồn nhiên yêu đời. Và ánh mắt trong trẻo, ánh mắt buồn cả khi đôi môi hồng nở nụ cười tươi nhất. Tôi đã bao lần nói về đôi mắt của em. Đen lắm, rất đen và tròn. Không phải là đôi mắt thơ ngây. Ừ, mắt buồn làm sao thơ ngây cho được? Em cũng đã 20 tuổi rồi, đúng không? Tôi đã từng ngầm so sánh em với đôi mắt của những người theo đạo, có gì đó xa xăm, tội tội. Chắc phải có nhiều người lắm rồi, đã chết chìm trong sóng mắt em.

“Em gầy lắm!”. Em cười tươi trong đôi mắt buồn. Mà thật tình, tôi cứ đùa em: “Trông em như thể lúc nào cũng lăn ra mà... xỉu được!”. Lại cười. Vậy nên trông đôi mắt trong mà buồn, lại thân hình nhỏ nhắn ấy, tôi tưởng gió có thổi chắc em cũng nương theo mất. Mỗi khi bên em, tôi cũng mơ màng như đang nương theo một làn gió nhẹ.

Và em cười. Nụ cười tươi thật “phởn phơ”. Thảo nào, chúng nó kêu em là “phởn”! Khuôn mặt em khi cười trông cũng hơi “buồn cười” thật. Em cười có cái lúm đồng tiền trên má. Tôi có nhiều ảnh của em lắm, nhiều ảnh em cười toe!

Và tiếng em cười. Tiếng cười hòa trong dòng nước mát lành, trong tiếng bọt nước dội vào từng phiến đá xanh, cỏ gai mọc xúm xít. Dòng suối xanh với bao nhiêu là hoa mua tím ngắt rộ nở. Những thân cây chẳng biết tên là gì, đều lòa xòa chạm mặt nước, rung rinh.

Giữa bao nhiêu là màu xanh, xanh trời, xanh nước, xanh cây, xanh cả chiếc mũ của chúng mình, màu áo đỏ của em làm tôi chẳng lẫn đi đâu được. Có cậu bé trêu em rằng cậu rất ghét “áo đỏ quần kẻ”, chê em mặc ứ lịch sự tí nào. Em giận rồi lại cười xòa. Em cũng dễ tính thật. Chứ phải tôi thì...

Em thích hát lắm. Giọng em trong trẻo và rất vang. Mà cũng lạ, sao cái thân hình nhỏ nhỏ mà volume lại cao thế không biết! Em hát với đội văn nghệ mà chả cần mic. Anh Đội trưởng Văn nghệ vẫn “huấn luyện” đội viên hát sao cho cái miệng tròn vo. (Cô người yêu cũng “đứ đừ” anh vì cái miệng ấy, cô bảo “trông yêu không chịu được!”). Em vẫn thường đi thi hát, biểu diễn truyền hình nữa.

Và tâm tư của em. Thế nào nhỉ? Ai mà biết tâm tư của người khác, trong khi chính mình nhiều khi cũng không hiểu được mình? Chỉ là những gì em nói mà thôi. Em kể về người yêu của em, tình yêu của hai người không phải luôn được gần nhau. Em bảo: “Yêu thì phải tin nhau chứ!”, nghe như cổ tích mà lại đúng, cũng là cái mà người ta luôn mơ ước. Rồi em bảo rằng năm trước em có đi tình nguyện, nhưng em không tham gia nhiều. Năm nay thì khác, em hoàn toàn được sống với vai trò một sinh viên TÌNH NGUYỆN: “Dù có chuyện gì xảy ra thì đây cũng là mùa tình nguyện mà em nhớ nhất!”.

Chao ôi, còn gì nữa đâu mà nhớ?

Cái buổi chiều định mệnh, cái buổi chiều dành sẵn cho chúng mình, cái buổi chiều chia lìa em và chúng tôi, cũng là buổi chiều đem 11 đứa chúng mình lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Vẫn dòng nước xanh, cuộn sóng tung bọt trắng xóa (như em đã nói), vẫn cây xanh nao lòng, vẫn hoa mua tím ngắt.

Phút giây đẹp nhất, đáng nhớ nhất của chúng mình là khi chúng mình được SỐNG với nhau, hòa mình với nhau giữa cùng một dòng nước. Em bao bọc và sẻ chia với chúng tôi niềm hạnh phúc, những khát khao, những ước vọng,… Quý giá biết bao những phút giây diệu kỳ!

Em à! Chúng tôi vẫn đang sống cuộc đời của chính mình. Chúng tôi sống cả cho em. Trong tôi có một phần cuộc sống dành cho em. Và anh, và chị, và bạn, và em,…

Tôi tự tin hơn bởi tôi đã trải qua giây phút hạnh phúc và đau đớn nhất trong 21 năm cuộc đời mình. Tôi cúi xuống để nói với những người em đi sau mình: Hãy biết trân trọng tất cả những phút giây ta đang sống. Sống cho ý nghĩa bởi cuộc đời ta không chỉ dành cho ta!

NHQH

Labels: 1 comments | edit post
The Unique



Mệt quá. Nặng đầu quá. Ngủ gật cả khi thay đồ.

Ra đường cũng chẳng khá hơn.

Lại về nhà.

Mở PC, online tìm tài liệu học.

Vẫn cứ mệt mỏi, khó chịu.

Bực mình, vào luôn web sex. Nhưng vì ngu si nên tìm theo kiểu google search, mãi không tìm được từ hay cụm từ thích hợp để tra. Lại còn tìm kiếm hình ảnh nữa chứ! Ôi đời, cũng có những lúc mình thật tệ hại và kém lành mạnh thế đấy.

Xì-trét kinh khủng.

Phù....... Mãi cũng vào được 1 site, nó lại bắt đăng ký trên 18 tuổi, con bé sợ vi nhút nên lại out. Vào thêm 1 site nữa mới nhớ ra là cái bọn web sex nó không gi cụ tỷ như thế, mà là thay bằng mấy chữ cái cơ. Hị hị...

Thế là "đánh liều" xem cái bản demo. Ui, chán òm, tưởng nó "rùng rợn" thế nào chứ.

Thế là đi tong 20 phút chả thu nhận được gì, toàn thứ linh tinh.

Càng mệt hơn. Chẳng dại nào bằng dại nào.

The Unique



Lên rừng hái Na, xuống chợ bán Na

Dì gọi điện: "Bảo Thùy về hái na!". Ok, 14h00 hôm sau leo lên xe Mỹ Đình, hai chị em rồng rắn về Đồng Mỏ.

Đường không xa, xe điều hòa, chả có gì phàn nàn. Xe dừng giữa đường, gần nhà. Em 1m67 cõng chị 1m50 qua suối để đi tắt về nhà. Trông cảnh rất "cải lương".

Dì vừa trên núi xống. Có na rồi, mai 2 đứa dậy sớm đi bán na! Lần đầu tiên được ăn quả na nặng 4 lạng, hãi hùng!

4h sáng, mở mắt đã thấy dì với em xếp hết 50kg na vào 2 cái lủ to đùng gác 2 bên xe máy. Chị ngồi chênh vênh đằng sau, chân chới với không chạm được chỗ gác, lại ôm 1 cái làn đựng na chín. "Cẩn thận, đừng ôm chặt, đừng tì vào không nát".

Chợ cách nhà 10 phút đi xe máy. Ra đến nơi người đã đông ghê. Mặc cả tái hồi, lên lên xuống xuống. Nhìn em bán na, lại nhớ những lúc mình mắng nó "ngơ ngơ", tự dưng thấy mình chả ra sao. Mình mà trong hoàn cảnh của nó, chắc gì mình thạo việc như thế?

Na bi 3nghìn một cân, na vai 5 nghìn, na "cụ" 15 nghìn, na chín đổ xô 6 nghìn.

Rồi gần 8h xong mới đi ăn sáng. Về nhà, nai nịt trông như sắp đi đánh nhau. Chị "lũn cũn" bước theo em. Em con gái mà cứ lừng lững, trèo na thoăn thoắt, chọn na không lẫn đâu được. Riêng khoản gánh na thì "thôi rồi". Chị cứ lăn tăn: "Quái, sao gánh nặng mà nó vẫn cứ 1 mét 67 được nhỉ?" Chị phục không chịu được!

Hái xong, xếp na thấy có quả nặng đến nửa cân, to kinh dị! Về, chị chẳng dám lấy nhiều xuống Hà Nội vì nghĩ thương em với dì vất vả.

Nào, lại về Hà Nội học Đại học, mang theo mình những trái na ôm đầy vị ngọt tưới bằng mồ hôi của dì, của em...

Chị chẳng viết được nhiều để kể về em. 2 ngày đáng nhớ của chị. Tối nay chị viết một chút, kẻo mai kia nhiều thứ bận rộn lại không làm được.

Labels: , 2 comments | edit post
The Unique



Đăng Tên lửa

(view thêm blog nhà mình: http://360.yahoo.com/profile-sxmQd9o8bqcnXSvaUUVCjbBO.CK9VA--?cq=1)

Đăng xuất hiện trước mắt tôi thật lạ lùng, hơi kỳ dị nữa. Đăng bằng tuổi tôi nhưng tôi chẳng bao giờ kêu Đăng là bạn, mà là “em”. Đăng không chịu, cằn nhằn: “Hơn người ta bao nhiêu tuổi mà đòi làm chị?”. Tôi đanh đá: “Thì chị sinh tháng 1, mày sinh tháng 3 đấy!”

Đăng có cái vẻ gì đó khiến tôi không ưa. Thậm chí, tôi còn thấy Đăng… xấu bụng nữa! Cả ngày, nếu không có việc gì là Đăng cắm đầu vào di động nhắn tin cho người yêu ở Hà Nội, nghe ai đó bảo tin nhắn lãng mạn lắm, chứ không “mất dạy” (từ này chỉ mang ý nghĩa trêu đùa thôi nhé, nghĩa là “bậy”) như Đăng thường thể hiện. Chắc tôi chưa nghe thấy ai “rên rỉ” vì “SƯỚNG” (tưởng tượng) lại đầy “cảm xúc” và “gợi tả” như Đăng. Tôi bực: “Không còn gì nói nữa hay sao?”

Đăng ăn tham lắm, chạy hết mâm này sang mâm kia. Mọi người gọi Đăng là “thùng nước gạo”. Cái mặt già già trông như đồ tể nhưng giọng nói lại thanh thanh, đến là bực mình! Chuyện vui về Đăng, chắc mọi người kể mãi chẳng hết, tôi không kể nữa. Nào Tên lửa, Rocket, Đít mọt, “Trung tình”, Long đảo, 2 hòn đá song song, …

Đăng không nói nhiều, thậm chí khi cả lũ bị chuyện của Đăng làm cho “bò lăn bò càng”. Đăng rất có trách nhiệm, không bao giờ phàn nàn khi ai đó cần giúp đỡ, không bao giờ bỏ bễ khi tới lịch trực nhật. Đăng tắm rửa sớm và giặt đồ ngay sau đó. Đăng yêu trẻ con. Nhìn Đăng vui đùa với lũ trẻ, nụ cười hiền lành rất đỗi… Tôi vẫn nhớ nhiều tấm hình của Đăng. Môi cười đẹp và rất là… nam tính!

Người ta nói một câu đại ý là: Có trong gian nan người ta mới hiểu lòng nhau. Ừ, với tôi và Đăng thì đúng vậy.

Chỉ trong một buổi chiều, cái buổi chiều định mệnh ấy mà suy nghĩ của tôi về Đăng thay đổi hoàn toàn!

Tôi đã thấy Đăng bình tĩnh như thế nào, mạnh mẽ như thế nào khi tất cả chúng tôi đều bối rối. Tôi biết Đăng cũng chưa trải qua chuyện nào như thế, nhưng ở Đăng toát lên điều gì đó khiến tôi ngỡ ngàng và tin tưởng. Đăng ở bên chúng tôi, bảo vệ chúng tôi. Nhưng Đăng không làm gì liều lĩnh. Đăng biết rằng một người bạn ra đi đã là quá đủ cho chúng tôi rồi. Tôi đã nhoài người ra phía trước, Đăng quát: “Tát chị ấy đi!”. Tôi rất nhớ…

Tới bệnh viện, tôi đã cố bình tĩnh. Trang ngất. Và rồi tôi cũng chẳng bình tĩnh được, tôi òa khóc nức nở. Đầu tôi nóng bừng. Mọi người kêu cõng tôi về Hội chữ thập đỏ, kêu tôi sốt. Đăng dìu tôi. Tôi không chịu. Đăng cõng tôi, nhét tôi lên ô tô. Về tới đó, tôi ngồi phịch xuống sàn, lại khóc. Đăng ngồi cạnh tôi, vỗ về tôi và không nói gì hết. “Hãy để nước mắt rơi”, tôi hiểu vì sao Đăng không nói gì hết.

Tôi quẫy đạp, tôi đòi tới bệnh viện. Đăng quát tôi: “Chị đừng như thế nữa, chị là chị lớn cơ mà, chị phải bình tĩnh chứ!”. Tôi đáp trong giàn giụa nước mắt: “Không chị không lớn, chị bé lắm Đăng ơi!”. (Sau này tôi nghe nói Đăng buồn cười câu đó của tôi. Nhưng không phải tôi tự phát câu đó, mà bản thân tôi đang so sánh mình với Đăng, nên tôi nói vậy)

“Ừ, đấy, thì chi đi đi, đi như thế nào? Đi đi!”. Và tôi lại nức nở: “Chị xin lỗi Đăng, xin lỗi Đăng,…”. Đăng lấy khăn và nước cho tôi. Nếu lúc ấy Đăng mà giống tôi, chắc chẳng ra làm sao cả.

Rồi chúng tôi lao ra xe để tới bệnh viện. Mỗi khi tôi khóc, hầu như Đăng đều bên cạnh. Và tôi không hiểu vì sao anh An đồng ý quả quyết cho tôi đi chung xe đưa áo quan về quê. Tôi cũng không hiểu rõ vì sao Đăng lại theo xe đó với chúng tôi. Tôi nhớ mình là người đầu tiên nhảy lên xe, bám riết… Đăng vẫn bình tĩnh như thế, không phải thái độ lạnh lùng. Đó là sự bình tĩnh ấm áp và mạnh mẽ mà tôi chưa bao giờ thấy ở bất cứ người con trai nào khi họ mới ở tuổi 20.

Và khi về tới nơi, Đăng vẫn bên tôi, lo lắng cho tôi, cả khi chờ đợi Đội đi sau, cả khi tôi định ở một mình. Tôi nhớ cả làn gió từ chiếc mũ Đăng dùng để quạt cho tôi.

Đăng biết tôi cũng là người bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh. Nhưng tôi khóc rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như mình khóc hết nước mắt. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc thật lâu, khóc rấm rứt hơn tiếng đồng hồ. Nhưng khi cần bình tĩnh để làm gì đó, tôi vẫn có thể trở lại tinh thần ban đầu. Vì sao?

Hãy để nước mắt rơi

Tôi khóc không hẳn là vì sốc, càng không phải vì sợ hãi. Tôi khóc vì thương. Tình thương là cái không thể định lượng, và tôi cũng không khóc để đong đếm tình thương. Tôi khóc để biết mình đang tồn tại trong những phút giây đau đớn đầu tiên trong cuộc đời. Tôi khóc để nâng niu thực tại.

Đăng hiểu, Đăng không khuyên nhủ tôi điều gì hết. Đăng, chỉ đơn giản, nắm khẽ bàn tay trên vai tôi. Đó là hơi ấm, là tình cảm của người bạn biết sẻ chia.

Tôi không có cơ hội nói chuyện với Đăng nhiều, nhưng tôi thấy mình măy mắn hơn thế bởi tôi có Đăng bên cạnh khi tôi thực sự cần một người bạn, một người bạn đúng nghĩa.

Gửi ngàn lời chúc tới cô bé Ô Mai,

Em đã tìm được chàng trai xứng đáng!

NHQH

Labels: 4 comments | edit post
The Unique

Từ ngày 4 đến 29/6, 27 sinh viên lớp Báo mạng 24-Khoa PT-TH, Học viện Báo chí và Tuyên truyền bắt đầu đợt kiến tập nghiệp vụ tại 10 cơ quan Báo mạng tại Hà Nội. Phần lớn sinh viên kiến tập tại báo Vietnamnet và vnexpress. Số còn lại đến các cơ quan báo chí như VOVnews, Công an nhân dân, Lao động, VTV, VTC, ĐCS, Hoa học trò,...

Với VOVnews thì sao nhỉ?

HỌC CÁCH GIỚI THIỆU

Ngày 31/5, mình tới 80 Bà Triệu trình giấy giới thiệu.

9h sáng 4/6, mình tới VOVnews. Đầu tiên chị Hoa cho bọn mình tự giới thiệu bản thân: "Em là Quỳnh Hương, lớp..., trường..., rất mong các anh chị giúp đỡ..."

Rồi mỗi đứa được ngồi 1 máy, lên mạng và đọc cách viết bài của họ.

Ngồi đến tận 12 giờ trưa. Nắng chang chang vẫn "quàng" về nhà.

HỌC CÁCH SỬ DỤNG TÀI KHOẢN và VIẾT BÀI

Chiều 2 giờ có mặt. Anh Hải bên phòng kỹ thuật hướng dẫn cực kỳ cụ thể cách làm ảnh, cách up bài, nhập bài,..., họ cho mỗi đứa 1 account, dạy cách vào, nói những cái mình được và ko được làm. Rồi ví dụ cụ thể cho up bài và up ảnh. Khá rối! Nhưng biết được 6 trang giấy!

Ngày 5/6, lại lên. Ngồi máy, chị Hoa giao cho 1 đề tài. Tự mình xem mấy mục họ ít bài, ta search trên mạng, và ta lên kế hoạch viết.

Ngày 6/6, ta nộp cái tin đầu tiên, up theo kiểu anh Hải dặn. Ai dè anh Hải khác gọi ra, bảo là: "Cái này em phải gửi vào ổ Z, anh duyệt, em sửa, anh in gửi chú Tổng, chú cho 1 dấu tích đỏ là ok, lúc đó mới nhập bằng account." Rồi anh bảo: "time new 14 này. Tít bold. Sapô 2 dấu cộng, in nghiêng. Mở đầu tin có (VOV)_, ko căn chỉnh trái fải thò thụt gì hết. Tên mình in đầm căn fải dưới cùng. Ko nộp ảnh vội".

Ok. Sửa. Anh Hải ok. Chú Tổng ok. Up bài. Up lần này fải là arial 10 cơ. Ảnh thì chú ý nguyên cỡ hay ko, có mô tả hay ko, tên ng viết ghi ở phần nguồn,... Cuối bài cho 1 cái .\. biểu thị kết thúc nữa.

HỌC CUNG CÁCH LÃNH ĐẠO

Anh Hải kỹ thuật nói: "Em chỉ được viết và up bài của MỘT MÌNH EM. Càng những người quan trọng hơn thì sẽ có quyền đọc và sửa bài người khác. Trách nhiệm trước thông tin được kiểm soát bằng máy chủ ở FPT, mọi hành động đều được ghi lại, đảm bảo ko gian lận. Nhưng lãnh đạo không ai làm thế, vì nếu có sai sót thì họ là người đầu tiên chịu thiệt".

CHỊ HOA: là một người kỳ lạ, một lãnh đạo đầy tố chất! Mình học ở chị sự nghiêm túc cực kỳ trong khi làm việc, sự khách quan cực kỳ với từng bài viết, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cấp dưới, nhưng lại chỉ bảo nhiệt tình. Nhiều khi thấy chị bận rộn, ko dám làm fiền. Đến khi nói: "Chị ơi, em hỏi..." thì chị gọi luôn vào fòng họp. Lúc này hoàn toàn là một người chị tận tình, thoải mái và nhẹ nhàng. Mình không có cảm giác bị áp đặt tư tưởng, hơn nữa còn được gợi ý đề tài.

Mình lại hỏi cả vấn đề xin đăng ký làm tin trước, tránh "trùng" với các anh chị khác. Thế là lúc sau, chị hỏi luôn bên Văn hóa, có ai làm chưa? Ok, em làm đi! Xong!

Ôi, nói chung, nếu có đi thực tập, khéo mình lại đi VOV mất. Thời gian này nhiều người đi vắng nên thường xuyên có máy trống cho cả 2 đứa, sướng ko tả, mỗi tội đi hơi xa, trời nắng thôi.

Nào, mọi người comment báo cáo tình hình nào!