The Unique



Tôi thấy anh thật là... kỳ cục!

Những khi vui, anh cười "ha ha ha ha" mà tôi nghe cũng muốn cười theo. Tiếng cười rất "thực tâm", nó cho tôi biết rằng anh muốn cười.

Ai đó pha trò, ai đó kể chuyện hài hước... ha ha ha ha, tôi đợi chờ tiếng cười của anh.

Ngồi xe buýt, nghe bản nhạc vàng củ chuối, anh bật cười. Nụ cười hơi mệt mỏi và cũng củ chuối như đoạn ca từ vừa nghe qua. Khi đó, mắt anh hơi lim dim, và cái cười mang nội dung đại loại như "tôi đến chít mất thôi"...

Đứng bên tôi buổi trưa nắng bên lan can, anh cười nụ cười "cô làm cái quái gì mà ẩm ương thế?". Hừ, tôi mệt chứ sao.

Khi phàn nàn về một người nào đó, anh kể chuyện và cười như mếu theo kiểu "đến khổ với cái bà này"...

Nhưng hôm nay anh cười theo kiểu khác. Tôi thấy kỳ lạ, trông như anh đã có một ngày sáng chóe!

Thế nên tôi tận dụng cơ hội thấy anh cười cái nụ cười "hí hửng", tưởng như cứ động vào bất cứ centimet nào trên người anh là anh sẽ lăn quay ra cười.

Nụ cười "tự nhiên" và "bản lĩnh" ấy đôi lúc khiến tôi... bối rối. Nhưng vì cái món "bối rối" ấy mà tôi càng thích, thích... phát rồ lên ý...

Labels: edit post
0 Responses

Post a Comment