The Unique

Máu.

Những vệt máu, giọt máu xoay tròn quanh quầng mắt tôi nhìn. Những giọt máu chao đảo màu đỏ tươi. Những vệt máu chạy phơn phớt như có cái gì vừa lướt qua, làm cho giọt máu đang vồng lên bỗng vỡ òa đau đớn.

Trên chiếc ghế màu đỏ, máu vẫn nổi lên một màu ảm đạm. Nó ngồi thu lu, mắt nhìn hoảng hốt trước con người mà bấy lâu nay từng lim dim, bấy lâu nay từng cưng nựng, bấy lâu nay từng dịu dàng với con người ấy.

Nó ngồi, chiếc đuôi dài vòng ôm ra thân trước như cố che đi vết đau. Con sợ mẹ nhìn thấy, và mẹ sẽ hét lên đúng không? Ánh mắt ẩn giấu cái nhìn lảng tránh. Nhưng con có biết rằng, cũng trên chiếc ghế ấy, xung quanh con, là bao nhiêu cái thứ màu đỏ đáng sợ ấy hay không?

Máu. Biểu tượng của sự sống. Sự sống yếu đuối quá, chỉ là chất lỏng chảy âm thầm. Sự yếu đuối nuôi sống tất cả những gì là cứng rắn, dẻo dai bên ngoài. Và khi chẳng có gì bao bọc, sự sống sẽ đi đâu? Khi không có mẹ bao bọc, con sẽ đi đâu?

Nó đau. Con người ấy ôm lấy nó, vỗ về như vẫn từng vỗ về, âu yếu gọi như vẫn từng âu yếm gọi, giọng nói ghìm nhẹ vẫn bật lên những vạt gió âu lo.

Ngày ông nội mất, tôi còn bé bỏng. Nỗi sợ hãi và buồn đau mất mát dần qua. Lớn hơn, 2 người em họ mất khi còn đang tuổi yêu đời, tôi thấy mình đủ lớn để biết rằng có những nỗi đau ngắn, nhưng nỗi lo sợ mất mát thì dài đằng đẵng. Lớn hơn, người bạn qua đời. Tôi trở thành cô nhóc lạc lối.

Không phải là con người thì vẫn là mất mát. Con có biết không? Một chú mèo vàng nằm lạnh cóng dưới đáy bể nước, cứng đờ vì lạnh, ra đi đúng vào ngày mẹ tròn 21 tuổi. Con có biết không? Nước mắt mẹ đã rơi. Vì cái tưởng như không đáng để quá quan tâm và gắn bó, lại khiến mẹ yếu đuối biết bao. Sự sống là mỏng manh như thế đấy. Và con có biết mẹ đang khóc vì con không?

Ừ. Bị thương thì sẽ đau lắm. Đôi chân con, những vệt khía, máu chảy thẫm những cái đệm thịt và móng. Đôi chân run rẩy co lên. Cái lưỡi run rẩy vụng về liếm, cái liếm vụng về nâng niu sự sống mỏng manh.

Khi nào người ta thấy mất mát? Không phải là mất đi giọt máu, không hẳn là mất đi phần nào cơ thể. Đó là khi một sự sống khác đang chảy cùng nhịp với sự sống của mình, bỗng đổi dòng. Đổi dòng để ngưng chảy...

Cái lạnh đêm đông, mẹ tìm con trong nỗi tuyệt vọng. Và rất có thể, đêm nay mẹ sẽ mất con.

The Unique

Cũng có một chút tâm tình...

Sáng: một vụ tức lộn ruột,rửa chồng bát đĩa cao ngất mà nước mắt hòa nước mũi vòng quanh, chứa chan!

Sáng: Mặt nặng như chì, rửa bát quýnh quáng, bước vào nhà thấy bẩn không chịu được, làm1 phát hất tung đám giấy tờ sách vở, chửi bới một thôi một hồi, và ra đi. Sau lưng là bãi tài liệu của "người quá đáng" nằm vương vãi trên sàn. Đầu vẫn nóng bốc hơi!

Sáng: "Ù té quyền" để làm xinh. Nào, cười lên, cười để tươi tắn, cười để đẩy lùi cái mụ già xấu xí trước gương...

Sáng: Xe máy lâu không đi, mở le ra rồi đạp ngỏng mông. Pạch pạch pạch pạch pạch... tịt!

Sáng: Tắc đường gồm: Ngã tư Daewo, ngã tư Kim Mã - Giảng Võ, ngã tư Nguyễn Thái Học - Tôn Đức Thắng, ngã tư....

Sáng: Lên TP, gặp nụ cười ấm áp của anh bảo vệ, thấy đỡ cáu hơn tí. Lên t5 gặp anh Nam. Khỉ, con Liên với con Trà thì "cháu - chú". "Anh" Nam trẻ húm mà! Mình gọi anh trơn mồm rồi, he he. Nói chung ở TPO thì chỉ tiêu của cả 4 cộng lại vẫn không là chuyện đáng ngại. Thiếu nhiều bài lắm. Chỉ có điều, cũng khoái mảng kinh tế, nhưng biết mình ngu si, ít vốn...

Sáng: Gặp các anh chị ở TPO. Cười! Vui! Dễ chịu! Đời tươi sáng hơn và nghe có vẻ rất nhiều việc (nếu muốn làm) phù hợp. Nói chung, hình như đã gặp người nhiệt tình và dễ gần. Lạy giời, kiếp trước ăn ở phúc đức quá!

Chiều: Đi chơi với "iem" Liên nào!

The Unique

Không nhất thiết cứ phải có dịp mới làm. Đúng không?

Năm 2008 sẽ là năm có nhiều sự kiện lớn xảy ra (với mình). Vì thế, mình đã tự hứa sẽ học tập cách sống F5 thường xuyên của một số người. Mình sẽ gắng cười nhiều hơn, cố gắng để tinh thần được thoải mái và cân bằng.

Như thế này này:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket
Labels: , 3 comments | edit post
The Unique
Valentine, với mọi người, nó là ngày tình yêu, ngày của hoa hồng và chocolate.
Valentine? Tớ chẳng nghĩ nhiều đến nó. Vì sao ư? Vì tớ "lạnh" quá chăng? Vì tớ "vô cảm" chăng? Hay vì tớ quá VÔ TÌNH?
Tớ quên béng đi, cho đến khi xem thời sự tối 13, mới nhớ ra là ngày 14 ấy rủ tớ đi xem phim ở rạp. Tớ vẫn cứ vô tâm nghĩ nó bình thường.
Tớ biết ấy rất tốt với tớ. Ấy không bao giờ từ chối bất cứ điều gì tớ muốn. Ấy không bao giờ giận tớ, hoặc nếu có thì ấy cũng chẳng để lâu được. Vì thế tớ lại càng "to ve tỏ vẻ".
Chưa có ai đan khăn cho tớ, chưa có ai dành tình cảm cho tớ trong suốt khoảng thời gian quá dài như thế, trong sáng và chân thành như thế. Tớ hiểu tất cả, và tớ chẳng thích điều đó mất đi chút nào. Vì thế tớ vẫn mong mỏi rằng giữa bọn mình sẽ không có "chuyện gì" hết. Tớ thấy mình ích kỷ...
Còn nhớ hôm trước tớ qua nhà ấy, tớ hỏi "Tết là gì?", ấy đã nói: "Tết là lúc ta bên nhau nhiều hơn". Thực sự tớ chưa hề thấy ai nói như thế, và tớ rất bất ngờ. Tớ chợt nhận ra tớ quá vô tâm, khi tớ dành cho ấy quá ít thời gian, và đã lâu rồi tớ không gặp ấy, đã lâu rồi không có những cuộc gặp bạn bè mà tớ thường ngồi sau xe ấy như một lẽ đương nhiên. Không có một bạn bè nào trong đám bọn mình hiểu giữa tớ và ấy là "cái gì". Buồn cười nhỉ, vì chính tớ cũng đôi khi không thể gọi tên nó.
Không chỉ có một lần tớ nghe những điều chân thành mà ấy nói, từ khi còn ngô nghê cho tới bây giờ. Nhưng tất cả đều giống nhau, chân thành quá! Điều đó khiến tớ càng sợ mất đi một người bạn như thế.
Hôm nay, ấy mang tới cho tớ chậu hoa Tulip. Ấy hiểu rằng tớ không thích kiểu thể hiện tình cảm đơn giản là hoa hồng, tớ biết. Và khi về nhà, tớ mở túi cây hoa cúc cho nó thở, tớ đã rất bất ngờ khi thấy thanh chocolate trong đó!
Tớ rất muốn gọi điện, hoặc là nhắn tin cho ấy, nhưng để cảm ơn thì tớ biết ấy không cần, và tớ chỉ cười "tí tởn".
Tớ không thực sự hiểu lắm cái tin mà ấy nhắn, đúng lúc tớ vừa phát hiện ra "của ngọt" đó. Tớ rất thích chocolate, dù nó chẳng phải là ngày Tình yêu.
Và tớ cũng có một ngày Valentine của TÌNH BẠN, đẹp và bất ngờ không kém gì tình yêu của "chúng nó".
Tớ thường kể với bạn bè về ấy với tư cách "bạn thân", và tớ rất tự hào về điều đó.
Nhưng chắc chắn rằng, tớ sẽ chúc phúc vạn vạn lần tới cô bé nào được ấy yêu, thật đấy!


The Unique

Mọi người thật là buồn cười.

Tớ có bao giờ thèm nhìn (chưa nói là click) vào mấy cái link "gái xinh gái ngon" gì gì đâu mà lại gửi mes mang đầy tính "giáo dục" thế? Rằng là "thấy những cái link đó tôi nghi lắm, không bao giờ click vào, bà đừng click nhé!". Ối giời, bà Ngọc ơi, tôi giỏi mạng hơn bà là cái chắc, cho nên tôi van bà đừng bảo câu đấy.

Mình đang diệt online, đang down mềm về, các chú lại cứ mes là "diệt virus hộ cái, xì pam lung tung", rồi "hehe, nhiễm virus rồi!", hoặc là mes đầy "cảm thông": "máy chị bị virus rồi đấy, chị PHẢI diệt ngay đi".

Hix, cảm ơn những "cái sự quan tâm" chân thành của các bạn, dưng mà đừng làm như tớ là cái đồ con nít con nôi tập toẹ online như thế, khổ lắm.

Mọi người không thấy việc có virus đã là khổ lắm rồi hay sao mà còn cứ "khoét" vào nỗi đau ý nhỉ?

Sao khi thấy tớ bị virus mọi người không send cho tớ cái mềm diệt đi, thay vì nheo nhéo "bị virus rồi đấy!"?

Tớ bức xúc lắm ý, và tớ hơi bị bực mình vì cái sự "quan tâm" thiếu tính "quan tâm" như rứa!

Cho nên khi thấy mấy cái link đó thì các ấy nên chắc chắn một điều là tớ không định ngồi nhìn nó tự động gửi đi, mà tớ đang làm một cái gì đấy, để cho nó đừng làm cái hành vi xấu xa ý. Thế nhá!

Khổ vãi!

The Unique



Tết năm nay, ước mơ lớn nhất là làm cho nó thực sự là Tết.

1. Từ ông Táo đã nhăm nhe "ép" cả nhà làm bánh chưng. Năm nay nhà mình ăn Tết kiểu cổ truyền, gói bánh (gạo nếp nương hẳn hoi), gói giò, gói nem, ninh măng rối Lạng Sơn,...

2. Muốn mình biết thêm nhiều điều, sau này "lỡ" mà lấy được chồng thì:

a. Nếu mẹ chồng đảm đang thì mình không bị "ê mặt" với cụ ý

b. Nếu mẹ chồng chả biết gì thì mình còn ra oai vênh váo

c. Đề phòng mẹ chồng "tinh vi" hoặc "ghen tị" với mình

3. Muốn làm những điều mình thích, độc lập (đi chợ, quyết định món ăn,...)

4. Dành thời gian bên những người thân yêu:

a. Chuẩn bị Tết: đi chợ với bé Thuỷ yêu quý + 2 chị em đi nhảy nhót tí tởn ở Nhật Tân, ngắm hoa nhưng không mua.

b. Đi mua hoa với ex

c. Đem 3 gốc Phong Lan và chục Dơn cho bố mẹ nuôi

d. Giao thừa, từ chối mọi lời rủ rê để ở nhà với bố mẹ và bé Thuỷ. Một đêm toàn tin nhắn và alô mỏi tay, mỏi tai và cảm động! Cảm ơn mọi người quá!

e. Đêm, đi chùa Hà với papa và bé Thuỷ. Chùa Hà càng ngày càng hay, đêm Giao thừa chùa Hà đông như hội chùa Hương. Những hớn hở, hồ hởi pha lẫn trầm tư, bình lặng.

f. Một cuộc chat ngắn:

Huong de thuong (2/7/2008 10:37:00 PM): từ chiều qua cancle mọi lời mời mọc đi xem cái trò bắn phái cũ mèm, xong rồi tối ở nhà ,và gần 12h thì 3 bố con lặng lẽ hoà vào dòng người đông đúc, bước chân không vội vàng ra chùa Hà.
Đông, bố mang lễ vào và mua cho mỗi ng ở nhà 1 tờ số tử vi, "tục lệ" riêng của nhà chị, xong rồi về, mua 1 gói muối.
Chị rất thích không gian đêm qua
, đông, nhưng vẫn toát lên cái yên bình và thiêng liêng nữa.
Sau đó về cả nhà cụng ly rồi sáng nay 9h sang Gia Lâm và Kiêu Kỵ thăm bà, đến tận 5rưỡi mới về nhà. Họ hàng gặp nhau, thấy bà khoẻ, các bác, các cô chú, anh chị, ai cũng khoẻ, cũng tươi

Hôm qua đến hôm nay bùng nổ tin nhắn với alô, ngồi đọc tin, nhận nhiều quá máy đơ luôn, tắt nguồn!
Lúc Gthua thì nhận alô của toàn những người mà mình nghĩ là sẽ ko gọi, thầy Cường thì chúc rõ là ý nghĩa,
và một số tình bạn tưởng cả năm mất liên lạc, bỗng lại nối lại
Năm nay chị thấy cái gì cũng yêu, cả con đường chẳng mấy khi đi qua, ông cụ bơm xe, hay bên 1 bể nước ven đường có ông lão dựng xe đạp ngồi nghỉ, hay trên PDPhùng có 2 cô 40 đạp xe, giỏ đầy vàng mã và cây phát lộc mới mua, ai cũng đi hơi co co, vai nhô lên thêm để thớ thịt gần lại mà bớt đi cái lạnh, rồi nhìn đằng xa cột cờ Hà Nội. Cây xanh, gió cũng như xanh xanh, rồi những anh cảnh vệ ở các trạm gác, đứng 1 mình, ánh mắt dõi theo dòng người xuôi ngược, rồi đến chợ hoa Nghi Tàm.
Về đến nhà thấy bố, mẹ chạy đi chạy lại. 1 nồi bánh chưng, thêm bao nhiêu việc là thêm từng ấy niềm vui.

Và chùm pics XUÂN YÊU:

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket