The Unique



30/10 chúng mày đến đỡ tráp cho tao nhá! Rồi tối thứ 6 tuần sau đến Uống nước, rồi thứ 7 tuần sau đến ăn cỗ, rồi Chủ nhật tuần sau đến đưa dâu. Rồi khi nào bọn tao Honey Moon về thì đến đập phá nhá!

Vâng, bạn Lê Thị Thúy, với nick name "Chị Mác" (vợ của anh Mác, Các-Mác ý) đã chính thức quyết định lên xe bông vào ngày mồng 9 tháng 11 năm 2008.

Chúng tớ có một nhóm bạn vô cùng đặc biệt, gồm những thành viên rất là "mặc định" và luôn tiếp nhận thành viên mới. Chúng tớ, có những đứa học cùng Tiểu học Dịch Vọng B hoặc Tiểu học Dịch Vọng A, rồi lên cấp 2 thì học THCS Dịch Vọng và phân bố đều khắp từ lớp A đến E.

Vào một dịp đẹp giời của năm học lớp 8, Nhà trường đã làm một cuộc "càn quét", lôi những em học sinh chăm ngoan vào cùng một lớp, gọi là 8A - lớp chọn. Và chúng tớ biết đến sự có mặt của nhau từ đó.

Lớp trưởng là Hoa HCL (Hoa cứt lợn), lớp phó học tập là Quách Hòe (Quách Tùng - con giai mẹ Loan), lớp phó văn thể-hình như là tớ. Chi đội trưởng-hình như là Tạ Cừu (Tạ Trang), Bí thư-hình như là Mai mèo.

Tổ trưởng tổ 1 là Thúy bánh rán (đã lên xe bông). Tổ trưởng tổ 2 là chị Mác nhà ta (chuẩn bị lên xe bông). Tổ trưởng tổ 3 là tớ (chưa biết bao giờ mới lên xe bông). Tổ trưởng tổ 4 là Phương Dung (khéo ba năm nữa lên xe bông không biết chừng).

Đôi điều về chị Mác: Hồi đầu, nó là lớp trưởng lớp E, nghe đồn thuộc nhóm "Ngũ hiệp nữ" chuyên "bạo hành" ngang dọc... sân trường. Nhưng thực tế chứng minh, chị Mác nhà ta hiền lành như một con cá lòng tong! Có thể vì cái sự nữ tính, ngoan hiền mà chị Mác được phước, công việc ngon lành và anh chồng cũng... ngon lành lắm! Kéc!!!!

Lên cấp 3, chúng tớ vẫn học cùng trường Yên Hòa nhưng mà khác lớp. Chị Mác bị thất sủng, trở thành dân thường áo vải của lớp A5.

Suốt thời gian từ đó tới giờ, chúng tôi vẫn tồn tại một nhóm gồm:

Gái: Lê Thúy, Quỳnh Hương, Tạ Trang, Hồng Linh, Thanh Nhàn, Bích Ngà, Thùy Trang, Châu Yên, Chu Linh, đôi lần có Mai, Chi và Thùy Linh.

Giai: Tuấn, Việt Anh, Hiếu, Tần, Tùng, đôi lần có Vĩnh và Hưng.

---> Rất là trân trọng tình củm của chúng mình. Tớ yêu các cậu lắm!

Ngày xưa Mác nhà ta béo ú, hơi lật đật tí, nhưng được cái xởi lởi nên trời cởi cho... đủ thứ. Rất nhiều giai tán chị. Anh em trong lớp cũng nhòm ngó chị và quyết định chơi thân tới tận bây giờ, theo chúng tôi phỏng đoán, rất có thể là vì sự hiện diện của chị Mác mà thôi. Nhưng không sao, với sự độ lượng của con gái, chúng tôi vẫn để các anh được... yên. Thảo nào, chưa anh nào có người yêu, hehe, đáng đời!

Quay lại chủ đề đám cưới chị Mác. Tin đồn chị Mác sắp cưới đã lan rộng trong cộng đồng 9A chúng tớ (đã spam). Và rồi, trong buổi sinh nhật Hồ Lô, chị đến "lừng lững" và tuyên bố một câu xanh rờn: "30 đi bê tráp cho tao". Ơ, chị cứ làm như chúng tôi rỗi việc lắm ý. "Phán" đánh vèo một cái như đúng rồi. Nhưng thôi, vì chị là thành viên đầu tiên của nhóm 9A "ra đi" nên chúng tôi châm chước.

Chị Mác nhà to vãi. Nhà chị ở gần cái ao Ủy ban Quận Cầu Giấy ý, cái ngõ đi vào Cafe Cuối Ngõ ý. Nhà chị to vật vã và chị ở tầng 4, một cái phòng xinh xắn và nữ tính như chị. Nhà chồng chị (anh Bách) thì cũng đi bằng cái ngõ ý, nhưng đi bộ vòng vèo thêm độ 10 phút nữa. Nhà chồng chị cũng to vãi. Giời phù hộ anh chị!

Rồi sáng 30, 6 gái xinh có mặt ở nhà chị Mác lúc 8h. Lần đầu tớ gặp chú rể. Và chú rể "ngắm nghía" đội đỡ tráp một hồi rồi tuyên bố: "Ôi, một đội hình... trong mơ!". Oh man! Anh cứ quá nhời. Nhưng nhìn thế này thì đúng là cũng không có tệ lắm, nhể! (Mặc dù những đứa lùn nhiều hơn những đứa cao)

Photobucket Photobucket

Những câu nói "hớ" của chú rể:

- Khi đang xem ảnh cưới, chúng tớ khen cô dâu body đẹp, chú rể làm luôn một câu rất là "eo ơi": "Công nhận, người cô dâu đẹp lắm"---> Khẹc, bị cô dâu cho một cái cùi chỏ vào hông.

- Sau khi dâu rể chụp ảnh với đám đỡ tráp xinh đẹp rồi ra đi, độ 10 phút sau, chú rể quay lại, chần chừ, loanh quanh, hỏi: "Các em chụp xong chưa?" - Dạ xong rồi anh! - "Thế... cô dâu đâu?"---> Chuối không chịu được!

Và đây là chú rể, tớ tranh thủ cái thời điểm mặt chú rể đang "ngơ ngác" với cái câu hỏi củ chuối ý.

Photobucket

Còn bây giờ, xin giới thiệu: GÁI

Photobucket

Hồng Linh - xinh dek chịu được. Em này hiện là giáo viên cấp 2, môn toán, quên tên trường rồi, ở đâu tận Nhổn.

Photobucket

Thu Trang - xinh, những đã có "chồng" rồi, nó bảo: "Năm sau, qua đông chí sẽ cưới", đừng lần mò.

Photobucket

Thanh Nhàn - xinh, nhưng ế.

Photobucket

Thùy Trang - xinh, nhưng sẽ lên xe bông năm 1000 năm Thăng Long.

Photobucket

Bích Ngà - xinh, Mỏ địa chất, cũng có "hàng" rồi, nhưng cứ thử xem.

Photobucket Photobucket

Quỳnh Hương: xinh, nhưng cũng ế.

VÀ ĐÂY, CÔ RÂU:

Photobucket <
The Unique



Mong manh - đó là giới hạn của Được Phép và Không Được Phép".

Mong manh - đó là giới hạn của Mong Muốn và Khả Năng.

Giống như Nước Lạnh và Nước đá. Sẽ không có gì là vô cùng.

Một buổi chiều, nhấn thang máy, cửa mở, và một cái nhìn chọc ghẹo, cười "tủm một cái". Đáp lại bằng một cái nhìn tinh quái, ranh mãnh.

_ Định lên tầng mấy?

- Dạ, tầng X ạ.

Chưa bao giờ cái số của tầng lại "giàu ý nghĩa" đến thế. Nói xong cũng bật cười, thấy mình củ chuối làm sao.

Lâu rồi tớ với cậu không nhìn mặt nhau. Tớ đã nghĩ đến cái... "bản mặt" người đang đứng cạnh mình trong thang máy vào một ngày nào đó (quên rồi). Trông thật đáng ghét. Mà nào có ai thích một gương mặt đầy hình sự mà lại mọc trên một thân hình to đùng, áo sơ mi xanh da trời, cravat, quần âu?

Rồi cảm giác lại ùa về, vì tớ nhớ nụ cười "tủm một cái" của cậu khủng khiếp. Nụ cười khiến tớ vui, khiến tớ yên tâm, thế nên tớ rất muốn nhìn cậu thật lâu, như thế.

Nhưng... Có một cái gì Mong Manh len lỏi.

Ừ, nó như cục Nước Đá, tan chảy thành Nước Lạnh, rồi nguội dần...

Ừ, vì nó là Mong Muốn không vượt nổi Khả Năng.

Và ừ, vì nó là Được Phép trong giới hạn của Không Được Phép.

Có lẽ cậu chẳng buồn đâu. Thật kỳ cục khi cậu phải buồn vì chuyện "mũi dãi" của tớ, phải không?

Và vì thế, ta cứ rong ruổi trong một "trường" gọi là Mong Manh nhé, để Được Phép có thể nhảy nhót trong Không Được Phép.

Vẫy tay lên không trung đi, có thấy bàn tay của tớ ở đó không?

Bỗng dưng player chơi một bản nhạc, và nó khiến cho tớ chẳng thể làm gì thêm nữa. Bây giờ tớ tin rằng người ta có thể thấy cay một chút ở khóe mắt, chỉ đơn giản, khi nghe một bản nhạc thôi...