The Unique



Hôm nay lại có chuyện bực mình. Mình biết là mình sai (mức độ sai là 70%). Nhưng mà mình tức nên mình quyết định cãi nhau với cái người mà mình rất yêu thương được gọi với danh từ: CHỊ GÁI.

Hix, chẳng ai biết được là mình yêu chị mình thế nào. Vì rằng ở với nhau chẳng được bao lâu, cùng lắm cũng vài năm nữa.

Vài năm nữa thôi…

Sáng

Sẽ không còn được ôm nhau ngủ nướng rồi cả hai cùng dậy muộn, cuống cuồng đi làm, quên luôn cả đi chợ à bị u mắng.

Sẽ không còn được nấu cái gì đấy hai đứa ăn chung. Rồi cãi nhau vì “đã bảo ăn ít rồi mà cứ cho rõ nhiều mì” .Căm thù cái buổi sáng ấy, chỉ có bát mì mà cả ngày xị cái mặt ra.

Sẽ không còn được cãi nhau, tức đến phát khóc vì hắn bỏ đi làm và vứt ta ở nhà với một đống bát đĩa bẩn từ tối hôm trước, không rửa thì buổi trưa u phải rửa, rồi lại nghe u nạt nộ cả tuần. Nhớ đến cái vụ này lại thấy sôi máu lên. Hôm đấy ném vỡ một cái bát sứ, đạp đổ một số thứ, hất tung một số thứ và ngồi phịch xuống đất vì giận không chịu được.

Sẽ không còn đều đặn chào nhau: I go, see ya! mỗi khi nổ máy tếch đi trước.

Chiều

Sẽ không còn ngẫu hứng một buổi chiều bật nhạc bùm bùm thật là to, nhảy nhót và cười sằng sặc.

Sẽ không còn được đều đặn một đứa nấu cơm, đứa kia đi làm về, xịch cái xe và ngoảnh mặt lên nhìn nhau cười: Hey Girl! Hoặc một đứa nấu cơm, đứa kia lăng xăng rồi đi tắm.

Sẽ không còn những buổi trốn cơm nhà để lôi nhau vạ vật hàng quán, khi thì bún cá, khi thì ngao ốc, khi thì lươn.

Tối

Sẽ không còn những buổi tranh thủ ăn cơm trước thầy u để còn làm việc đến tận khuya.

Sẽ không còn những tối mát giời, để thầy ở nhà uống trà một mình, rủ nhau ra đầu ngõ tán phét cũng với… nước trà. Tán mãi chán thì lôi nhau đi bộ dọc phố gần nhà, vào mấy cái shop quần áo xấu ỉn để nhỡ đâu tầm được cái gì.

Sẽ không còn đều đặn những buổi tối ngồi chờ nhau xem một bộ phim, một chương trình ca nhạc truyền hình trực tiếp.

Sẽ không còn được thường xuyên nằm bên nhau, ôm chặt rồi thủ thỉ, nói xấu… thầy u, kể chuyện ở lớp, ở cơ quan, bạn bè, yêu đương linh tinh.

Đêm

Sẽ không còn những buổi đêm nổi hứng xem phim online, chọn bừa một cái phim mà người ta đang kháo nhau.

Sẽ không còn được thi nhau đọc sách, hai chiếc đèn bàn chong chong, cặm cụi, say mê.

Cuối tuần

Sẽ không còn đều đặn những buổi sáng cuối tuần, rúc rích đi chợ - thằng đợi, thằng mua, ăn sáng, mua mấy bông hoa.

Sẽ không còn đều đặn những cái hẹn cuối tuần, đi xem phim, xem triển lãm, nghe nhạc, đi hội chợ Giảng Võ để trố mắt nhìn các em teen với Cosplay và tự nhủ rằng mình già ngoách. Sẽ không còn đều đặn lôi nhau shopping đủ những ngóc ngách cả chợ lẫn siêu thị lẫn trung tâm mua sắm.

Sẽ không còn ôm nhau nhảy chồm chồm trên giường, quật nhau bằng chăn với gối, gào thét, vừa sờ mó, vừa đạp loạn xạ vào đứa đối diện rồi cười và thở hùng hục.

Sẽ không còn những buổi nấu một món ăn mới và hí hửng đợi nhau, hí hửng chờ một lời khen (dù là bất đắc dĩ). Phở gà, phở bò, cari gà, sốt vang, chè sen long nhãn, chè đậu xanh bí đỏ, cơm rang thập cẩm, salad rau trộn, sinh tố, bánh nướng…

Sẽ không còn những buổi đi chợ hoa Tết, cùng nhau dọn nhà, những dịp trốn thành phố để về quê ngoại. Không còn được nhảy nhót quanh đám lửa bên suối buổi đêm, không còn ì oạp trong làn nước suối mát, không còn leo rừng chăn trâu, không còn đủng đỉnh trên bờ ruộng đi bẻ ngô, đi dỡ lạc giữa trời nắng chang chang.

Sẽ không còn được chụp ảnh cho nhau mỗi lần đú đởn.

Có rất nhiều thứ còn muốn làm cùng nhau. Còn rất nhiều nơi muốn cùng nhau tới, khám phá và tận hưởng.

Bấy nhiêu có đủ yêu thương hay không? Và, ừ, vì những cái “sẽ không còn” ấy nên chẳng hề muốn cãi nhau tí nào. Chỉ biết là mỗi ai đó đều có một nỗi gì đó trong mình và muốn xả ra.

Có phải là sau mỗi lần như thế, người ta càng yêu thương nhau hơn hay không?

Hix, khóc đây.

3 Responses
  1. _Đại ca CUA_ _CUAchannel_ Says:

    Nói khóc là khóc.


  2. _Đại ca CUA_ _CUAchannel_ Says:

    Yêu thương đã có thì không bao giờ mất đi cả. Nói khóc là khóc thôi.


  3. _Đại ca CUA_ _CUAchannel_ Says:

    Yêu thương đã có thì không bao giờ mất đi cả. Nói khóc là khóc thôi.


Post a Comment