The Unique



Giờ thì cũng đã hiểu một chút cái điều mà đôi trai gái thề hẹn trước Chúa khi bước chân tới nhà thờ làm lễ cưới. Cái câu 'I do' thật đẹp. Chỉ 'I do' mà thôi - bên nhau cả những khi hạnh phúc và ốm đau...

Và vì thế, một ĐÁM CƯỚI không hề là cái gì dễ dàng, tất nhiên. Người ta cần có bao nhiêu thời gian (mà đôi khi thời gian lại không tính bằng giờ) để tiến tới một câu 'I do'? 'I do' là sự khẳng định cho một niềm tin.

Gạt đi một chút, để nói chuyện của mình. Con người ta sống được là nhờ vào niềm tin chăng? Có thể đó là niềm tin được đảm bảo bằng tiền - trong trường hợp gửi trọn niềm tin cho 'nhà sản xuất' nào đó. Nhưng dám cá rằng phần nhiều niềm tin đều dựa trên những cơ sở không - hình - ảnh.

Tình cảm gia đình? - Trừu tượng không?

Khi mà nhà có 7 chị em, một người bị bệnh thì chỉ có 4 người sẵn sàng giúp đỡ. Ai giàu có? - Chẳng ai cả. Chỉ có mẹ tôi làm việc ở Hà Nội, có điều kiện hơn các cậu, các dì. Và mẹ không bao giờ từ chối giúp đỡ, vì đó là tình ruột thịt, cho dù mẹ không giàu có. Các cậu, các dì đều là nông dân miền núi, quanh năm nghèo và hầu như năm nào cũng có người xuống Hà Nội chữa bệnh. Mẹ là người con gái, con dâu hiếu thảo, là người chị cả đúng nghĩa nhất mà tôi biết.

Ấy thế mà cũng có những người quay ngoắt lại trước sự sống chết của người em ruột thịt. Sao thế? Tình cảm gia đình là thứ có thật, và nó là một tượng đài mà người ta đặt niềm tin vào đó, rất nhiều niềm tin. Nhưng nhiều khi người ta chỉ ĐẶT niềm tin vào đó thôi, chứ không XÂY ĐẮP cho nó.

Tình bạn? - Trừu tượng không?

Tự dưng thấy thật mỉa mai khi bỗng dưng nhắn một cái tin để kể lể với một người bạn rằng 'Tao mệt quá', rằng 'Tao vừa truyền đi 250cc máu'... Để làm gì? Tại sao lại giống như một sự kêu gọi lòng thương xót thế nhỉ? Rồi phải nhận lại những cái tin trả lời khiến mình buồn đến mức muốn mất hết cả máu đi còn hơn!

Bạn ở xa, bạn ở gần, ở gần mà ngỡ quá xa... Cứ ngỡ là gần thì phải khác. Cứ ngỡ rằng quý mến nhau thì phải khác... Và rồi nói rằng ngày mai sẽ tới, và rồi biến mất. Chat với người bạn đang ở cách mình 10.000km mà còn thấy ấm lòng hơn rất nhiều.

Tình yêu? - Trừu tượng không?

Tất cả những khi tôi buồn, vì khách quan hoặc chủ quan - người không đều thể ở bên tôi. Người nghĩ tôi đùa và nhắn một cái tin nhạt thếch. Người nghĩ tôi thừa sức khỏe nên chỉ hỏi dăm câu rồi 'xong màn hỏi thăm, còn bây giờ hỏi đến công việc'.

Ngày hôm qua, tôi đã suýt ứa nước mắt vì giận. Và rồi tôi lại nghĩ mình không cần phải ủy mị như thế, vì người chẳng có ở đó để mà thương tôi, vì người có quá nhiều thứ để quan tâm, và vì tôi không hề muốn mình trở thành một nỗi phiền toái...

Và hiện hữu những gì?

Tôi có một tính xấu (?) đó là thích nói thẳng, ít nhất là ở đây. Tôi mắng mỏ phiếm chỉ, và cảm ơn rõ ràng. Những lời cuối này dành để cảm ơn những người đã sẵn sàng bên tôi khi tôi thực sự cần.

Anh T. Thật buồn cười khi anh tưởng em phải thay van tim đấy! Đọc tin cái kiểu gì không biết. Ai đời mai mổ mà hôm nay còn nhởn nhơ đi thử máu. Sự tình là cả nhà đi taxi vì sợ lấy máu xong sẽ mệt, nhưng em còn phải đến TS để lấy 2 tờ báo (?). Em và anh đã từng bên nhau...

Bạn Đ. Xin lỗi ku nhưng quả thực là bé chỉ nghĩ đến ku sau khi đã nhăm nhe nhờ vài người mà không được. Ngại nhờ anh T. lần nữa, sợ anh có việc. Anh béo đi tập lái xe. Bạn T. đi học. Không muốn nhờ con gái. Cũng chẳng biết sau gần 4 tháng không liên lạc, ku có còn dùng số đt đó không. Nhưng rồi đã ok. Sáng ku gọi bé dậy. Ku còn chẳng biết đường.

Ku lúc nào cũng bên cạnh bé, đỡ bé dậy, dìu bé đi, ôm bé khi bé không còn đủ sức để ngồi. Ku biết không? Bé vốn đang ốm dở, mẹ bảo đi để 'dự phòng' thôi. Cái lúc lấy máu xong, bé sợ mẹ lo nên cố cười nhe nhởn. Nhưng bé không biết là cái mặt bé đã tự tố giác thể trạng kinh khủng của mình. Mắt hoa dần lên như người bị mù, tai ù đặc không thể nghe được ai nói gì, cả người lạnh như chết, tay chân run rẩy. Đôi bàn tay của Đ. nắm chặt khiến bé biết mình đang tồn tại... Cả khi anh T. gọi, bé cũng cố giữ cho giọng nói được bình thường, để anh không biết là bé đang trong tình trạng tồi tệ như thế.

Và rồi ku đưa bé đến TS để lấy 1 cái giấy mời (?), chuyển 1 cái tài liệu, về Hai Bà Trưng đưa giấy mời, về Cầu Giấy gửi thư cho cô bé ở Hòa Bình. Cố hoàn tất mọi việc để ngủ một giấc thật dài... Tự dưng bé nghĩ đến tâm nguyện của một người biết mình sắp chết, nhưng bé không dám nói với ai, sợ bị mắng là gở miệng. CẢM ƠN...

Và quay lại từ đầu, không nên quá tin cậy vào cái gọi là NIỀM TIN, phải không? Bởi vì cái mà tôi tin rằng mình có thể dựa vào, rằng mình có thể tìm đến để được chở che thì bỗng chốc khiến tôi thấy mình đơn độc, đơn độc một cách vô duyên.

Labels: , , edit post
5 Responses
  1. voquang Says:

    Tình cảm là thứ có thật và rất đáng trân trọng.


  2. BachQuynh Says:

    @voquang: Đúng, bởi nếu nó không đáng trân trọng thì tôi sẽ không nghĩ đến nó quá nhiều như thế


  3. Vũ Thanh Thuỷ Says:

    So sorry! Em chỉ biết nói vậy thôi


  4. BachQuynh Says:

    So cái mo...


  5. _Đại ca CUA_ _CUAchannel_ Says:

    >:D<


Post a Comment