The Unique



Hôm qua, sau một đêm nằm vạ vật ở hành lang bệnh viện (từ 6h chiều hôm kia) trông người bệnh, 8h, tớ loạng choạng bước lên xe bus về nhà. Đường xa, tớ để cái bình bịch lại cho bé Thủy nhà tớ. Tớ đi xe 44 về bến xe Mỹ Đình mất 3k (ngủ gật như con lật đật trên xe, may mà tớ không có tiền sử chảy nước miếng khi ngủ). Tớ đi moto-taxi (tức Xe ôm) mất 7k. Tổng cộng cả quãng đường tương đương gần 90k taxi hoặc 30k (moto-taxi tức Xe ôm) thì tớ mất có 10k. Nhưng bù lại, tớ đi hết gần 1 tiếng đồng hồ!

Về nhà, tớ tắm gội trong tình trạng mắt lờ đờ. Tóc ướt nhưng tớ vẫn lăn ra ngủ (may có cái gối mây). Không thèm lê xác ăn trưa. Mở mắt lúc hơn 14h. Tin nhắn! Đọc mỏi cả tay. Này HP, này K, này bé Thủy, em Thùy, cô Oanh, mama, Daniel,... Mà cái nào cũng phải giả nhời mới đau em chứ.

Tình hình của dì tệ hơn tớ nghĩ. Chiều hôm kia tớ vào, còn bón phở cho dì ăn, rồi mấy dì cháu cười nói vui lắm. Mới mổ được 2 hôm mà được như thế là mừng rồi. Tự dưng độ 19h, dì bỗng nằm im, tay ngọ nguậy vụng như trẻ nhỏ nghịch đồ chơi. Hỏi: "Dì ơi" thì mất hơn 10 giây mới ngoẹo cổ quay sang: "H...ả?"

Tớ với Thùy sợ quá, chạy gọi bác sỹ. Sau một hồi kiểm tra đủ thứ thì thấy dì không thể làm nổi những động tác đơn giản mà họ yêu cầu, như là phùng miệng thổi sáo, hoặc là nhe răng, hoặc là nhấc chân tay. Dì cứ nhìn không chớp mắt, nhìn mà như không nhìn cái gì cả.

Họ đuổi người nhà ra ngoài. Tớ nhìn thấy nhiều bác sỹ ở trong phòng lắm. Họ đẩy xe thuốc đến. Và có bác sỹ mổ đến. Mãi tối qua tớ mới biết là họ đã MỔ SỐNG dì tớ, ngay trên giường hồi sức. Nghe mấy bệnh nhân khác (cùng phòng) nói là dì kêu hét nhiều lắm). Dì bị tai biến.

Rồi họ đưa dì đi chụp city, tớ và Thùy đi làm giấy thủ tục chụp X. Dì được đưa lên phòng Hồi sức hậu phẫu. Đến lúc này đây, dì vẫn hôn mê. Cậu tớ bây giờ cứ cuống hết cả lên. Lúc chuyển dì đi, Thùy gọi cho cậu để báo mà cậu không nhớ một cái gì. Về phòng không thấy vợ đâu, cậu gọi điện mà không bấm nổi số vì run quá. Cậu tớ vốn đã thần kinh yếu, máu loãng, tính tình như một đứa trẻ con...

Xong hết các thứ là hơn 21h, tớ gọi cho bố và mẹ (mẹ đang đi dạy ở Cà Mau). Tớ dặn bố với bé Thủy mang đồ (chăn, áo khoác, chiếu, đồ ăn - đã ai ăn gì đâu, tiền). Đêm hôm kia, tớ với bé Thủy ở lại. Cậu tớ luống cuống rồi.

Bố tớ thật tâm lý vì đã lấy đúng cái áo khoác mà tớ cần - cái áo gió màu xanh lơ to đùng mà ai đó đã đưa cho tớ. Tớ khoác nó cả đêm. Tớ vẫn bị ho nên rất sợ ngấm lạnh. Đó là một cái sảnh tầng 6, rộng chừng 16m2, ngay sát cửa vào khu điều trị. Tớ đếm được 8 cái chiếu một mét, 1 cái chiếu mét hai, tổng cộng độ 12 người nằm la liệt để đợi bác sỹ gọi và trông người bệnh.

Co quắp, duỗi thẳng, trùm chăn. Những cái chăn màu xanh biển như màu phông bạt, chăn hoa hồng màu đỏ, chăn sapa 30 nghìn, chăn kẻ, chăn hè thu... Tiếng ngáy. Ngoài tớ và bé Thủy, còn lại toàn đàn ông.

Tầm hơn 24h, tớ nghe có tiếng khóc. Tiếng khóc đặc trưng - khóc người chết. Một cậu cớ tuổi Đại học đang lả người bên vai cha cậu ấy, và nức nở. Hình như ông nội cậu đã mất. Rồi họ đi, lúc sau quay lại, đẩy chiếc xe cáng dài từ thang máy đi ra. 5 phút sau, họ đẩy chiếc xe với một người nằm trên đó, khăn trắng chùm kín. Tớ thấy cơ thể ấy nảy rung lên theo nhịp đẩy chiếc xe. Và một đám người với bước đi vừa như thất thểu, vừa như vội vàng sấp ngửa: một bà cụ, một đôi vợ chồng, hai đứa con một trai một gái. Tiếng khóc trôi theo từng con số thang máy đi xuống...

Ồn ào, rồi lại im lặng. 12 người la liệt lại chìm trong những tiếng thở khẽ. Dì tớ vẫn chưa tỉnh. Khoảng 4h sáng lại có một xe cáng bệnh nhân tử vong đi qua...

6h. Thu dọn chiếu, đem đồ đi cất và đi thuê giường cho người nhà bệnh nhân. Dì vẫn chưa tỉnh. 8h, tớ về trước, để bé Thủy ở lại. Việc cần làm là cái 'đầu tiên'. Thật là kinh khủng. Tại sao? Nhận thì nhận mẹ nó đi, lại còn làm ra vẻ cao đạo. Rình bác sỹ mà như rình trộm. Đến khi rình được cái thời khắc hiếm có (bác sỹ ngồi 1 mình) thì tự dưng một đám y tá, bác sỹ lại ào đến, thế là bé Thủy hứng chịu một trận 'mắng': 'Thế chị không đưa phong bì thì chúng tôi không chăm sóc cho bệnh nhân chắc?'.

Bé Thủy (vốn chưa làm cái trò mèo này bao giờ) kể lại trong ấm ức: 'Mình vừa tức vừa xấu hổ. Tức vì cả nó với mình đều biết tỏng nhau rồi, lại còn ra vẻ đạo đức. Mình thì đã ghét cái trò này rồi, đã phải làm rồi, phải rình nó hết hơi mà còn bị ăn mắng'.

Thực ra thì đấy cũng là nỗi ấm ức chung. Người nhà mình nằm đó thì mình phải chịu.

Tớ đã thấy họ. Cả bác sỹ và y tá, hầu như tất cả họ đều có chung một khuôn mặt. Rất khó tả. Họ lạnh lắm. Họ có cái vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng một cách rõ ràng. Họ có ánh mắt lạnh và ẩn đâu đó một tia nhìn đểu cáng (tớ thề, đó là cảm nhận của tớ khi nhìn vào mắt họ). Họ cũng ít khi nhìn thẳng vào mắt người nói chuyện mà thường lảng đi. Và, có thể, ở cái 'thế' của mình, họ có cách cư xử của 'kẻ trên' - rất là hống hách. Hống hách từ chàng y tá trở đi, hình như anh này thích quát tháo lắm thì phải.

Dì vẫn chưa tỉnh. Hôm qua hội chẩn. Tin xấu.

Chỉ có hai khả năng: tử vong hoặc sống thực vật suốt đời...

Labels: , edit post
3 Responses
  1. voquang Says:

    Thông cảm và chia sẻ! Người nhà bệnh thì ai cũng cực cả. Cố gắng nhé!


  2. BachQuynh Says:

    Cảm ơn đồng chí, rất cảm ơn... Dạo này com tích cực nhờ!


  3. Vũ Thanh Thuỷ Says:

    Chúc dì mau lành bệnh... Cố lên ku! Đừng phát điên là được rùi


Post a Comment