The Unique

Vào 1 ngày nắng tháng 12...

Người thợ xây mang cho tôi 1 chú nhóc. Chú ta có bộ lôngmàu vâng hổ, có vằn kẻ, khuôn mặt rất có “hồn” đáng yêu. Thực ra chỉ là giải quyết vấn đề chuột bọ. Tôi là người đón tay, mẹ đùa: “Út là đón tay thì nó chạy nhảy suốt ngày thôi”.

Tôi chạy đi kiếm cho nó cái chậu để ị, bẻ cành cây đo đuôi cho nó ị có “phép tắc”.

Ngay ngày đầu tiên, chú nhóc đã biết đường chạy vào cái chậu đựng xỉ than để “giải quyết”. Khỏi phải nói, cả nhà đều ngạc nhiên và mừng kinh khủng. ai mà chả sợ mấy con mèo rây bẩn nhà.

Mình gọi nó là “thằng con yêu của mẹ”, đặt tên là Dương-Tùng Dương. Thằng bé thật đáng yêu, lúc nào cũng gừ gừ rồi tót lên chân mọi ng trong nhà. Cứ chỗ nào chật chật, ấm ấm là chui vào. Tối nào nó cũng ngủ trong chăn của mình. Hôm nào ko cho nó nằm cùng thì nó nghoeo nghoeo lạc cả giọng.

Mèo là loài ăn ít, “ăn như mèo” mà, nên phải cho ăn nhiều bữa. Cứ hôm nào cho ăn muộn là cu cậu nhắng lên, kêu váng nhà, chạy quanh rồi gào thét đến là khiếp. Mình cho nó ăn cơm cá, thịt, uống sữa, ăn bỏng ngô, ngô cay, bim bim, ăn tuốt tuột. Lại còn sợ nó ăn mãi 1 món thì nó ngấy nữa chứ.

Bố bày ra cái cách cho nó chui vào trong áo khoác. Cứ để nó ở gần, mở khoá áo ra là nó chui vào, nằm gọn lỏn trong đó, quay quay chọn thế ngồi rồi ngước mắt ngỏng lên rất yêu, kêu meo meo vài tiếng. Mình đóng khoá áo lại là nó nằm im, mình chạy khắp nhà mà nó cũng chẳng kêu, vì ấm mà.

Rồi nó lớn dần.

Hôm 18 tháng 1 là sinh nhật mình. Bạn bè đến rất vui, mình đem nó khoe với bạn: “Con giai tớ đây, chào các chú các bác đi con!”. Rồi mình đi chơi với bạn. 11 rưỡi mới về. Mình bóc quà, nhận điện thoại và nói chuyện khá lâu.

12 rưỡi, mình đi ngủ. Chắc nó lại ngủ với ông và bà rồi.

Sáng đậy, nghe láng máng ai nói có con mào chết trong bể nước, mình vùng dậy, chạy theo mẹ.

Thật chẳng còn biết nói gì, mình sững người ko nói được. Hai mẹ con hì hụi vớt nó lên. Toàn thân nó cứng đờ, có lẽ là đêm qua nhảy hụt, rơi vào nước lạnh, mà nó thì còn bé. Mình đỡ lấy nó, đôi mắt thường ngày mở to mà lúc này vẫn mở, nhưng chỉ hấp háy như sợ nước vào mắt. Đôi mắt lim dim mình chỉ thường thấy khi nó được ở gần người, được vuốt ve mà thôi...

Giờ thì nó đã đi rồi. Với mình, đó là một mất mát thật lớn. Mình đã coi nó như 1 thứ không thể thiếu mỗi ngày. Mình im lặng dọn bát, chậu, dọn hết. Hai mẹ con chôn nó sau nhà.

Nó đã chết, toàn thân lạnh cóng và đôi mắt lim lim sợ nước. Chưa bao giờ mình thấy có cảm giác yêu thương như thế với 1 con vật. Ngồi bên cạnh Bích, mình chỉ kịp nói vài câu rồi ào lên khóc. Nó chỉ là 1 con vật thôi, nhưng sao mình lại thấy buồn đến thế? Mình không phải là ng yếu đuối, cả sáng mình đã cố không khóc. Nhưng đến khi kể cho Bích nghe, mình đã không chịu nổi.

Nó giống như một đứa trẻ, cũng hay nũng nịu, thích được ôm ấp vuốt ve, thích được quan tâm, vỗ về. Nó cũng khó bảo như một đứa trẻ. Ở bên nó, mình có cảm giác được chăm sóc cho đứa trẻ, chia sẻ yêu thương.

Sáng nay, ánh mắt đó ám ảnh mình, đôi mắt lim dim không phải vì được vỗ về...

Labels: edit post
2 Responses
  1. Ody Says:

    Tội nghiệp con miu nhỏ quá. Tớ cũng đã từng giống Hương, có điều con miu nhỏ của tớ mới chỉ ở với tớ hơn 24h một chút thôi. Nó là một con mèo con đi lạc, tớ mở cửa đón nó vào 2h sáng mùng 1 tết, mồng 3 thì nó đi.
    Chỉ có một chút thời gian thôi nhưng cũng đủ để tớ bị ám ảnh. Nhìn nó mà thương lắm. Chằng biết có phải lỗi tại tớ không. Giá mà lúc đó tớ đừng mở cửa đón nó, cứ để nó thành mèo hoang có lẽ giờ nó vẫn còn sống...


  2. \(^o^\) Dųɓy (/^o^)/ Says:

    Hic... Cảm động quá H ạ! Tớ cũng yêu chó mèo lắm. Nuôi nó lớn mà toàn bị chết vì bả,... Buồn thật!


Post a Comment