The Unique



Có l đã ti lúc phi dng li ri chăng?

Hãy dng li khi nào thy mi mt, nhưng đng bao gi nói di. Và... chng có gì t hơn là t mình la di mình, phi không nào?

vâng...

Tôi đã la di mình quá nhiu. Nhưng chưa bao gi tôi gi đó là nhng TRÒ CHƠI ca mình c. Phi, bi vì tôi chng hiu được nhng cái mà tôi đang làm, nhng điu mà tôi đang nói là THT hay là DI. Và thế là tôi lng im. Tôi la chn cho mình mt "nước đôi". Và, , mt cách hiu nào đó, có th mt TRÒ CHƠI.

Tôi rt t, có phi không nào? - khi kiêu ngo rng mình đang sáng sut, khi t ph rng mình thông minh. "Tôi có nhiu nõi đ tìm thy nim vui, và chng ai làm cho tôi bun". Nhưng tt c nhng điu đó đ - làm - gì?

Nim vui à? Trò chơi à?

Nói THT đi, có đang vui không?

Gic mơ...

Như mt con bướm...

Tôi bay gia mt vườn rn sc hoa. Tôi mi miết bay, mi miết tìm kiếm, mi miết la chn trong trò chi vi đôi cánh rng.

Này là hng leo trong sáng, này là ly ly ngt ngào, này là phong lan đa tình, này là hướng dương vàng nhc nhi... Và còn bao nhiêu na?

Nhng sc hoa. Mi gi. Chào đón. Và c ch đi na.

Nhng sc hoa. Sn sàng dành tng cho tôi nhng gì tuyt vi nht. Sn sàng lng im ch đi cho ti khi đôi cánh mi s v v tôi v vi bình yên. Cũng sn sàng quay đi trước cánh bướm đa tình. Và cũng sn sàng - như mt bông hoa Np m, ch cho tôi th mình đ khóa cht và giết chết tôi.

Con bướm không dng li. Đôi cánh v nh như li thúc gic. "Ta đi thôi, ngày dài ngp nng...".

Và li mi miết bay... bay... bay...

Tnh gic mơ ri...

Làm mt cánh bướm bay, có vui không?

Đó là mt trò chơi chng bao gi có hi kết. Mi cánh bướm có mt vườn hoa mơ ước ca riêng mình.

Thôi nhé, dng li đi. Quay tr v vi chiếc kén xu xí, giu mình và lng im. Ta đã quá hiu mình ri.

Không cn phi nói di na. Cho dù THT thì s đau lòng hơn rt nhiu.

Lng im đi vi NGT NGÀO

Lnh lùng đi vi ĐA TÌNH

Th ơ đi vi CH ĐI

Tàn nhn đi vi ÂM MƯU

Chng có cánh bướm nào đp lãng mn, và cũng chng có bông hoa nào đp thánh thin như trong tiu thuyết. Đó là mt li THT.

Track03 - Artist1
Labels: , 1 comments | edit post
The Unique



Hẹn em nhé, mười giờ ba mươi phút

Một lúc thôi, tôi chẳng thể đòi hơn

Một lúc thôi, tôi ấp đóa mẫu đơn

Và mỉm cười, em bảo rằng "xí xóa"

Hình như dễ đến nửa năm rồi, tay lại có lúc được ôm lấy những đóa hoa. Chẳng phải sở thích đã thay đổi, mà bởi vì con người ta khác nhau nhiều quá. Thế nên đôi khi người ta thấy một đóa hoa chẳng mang ý nghĩa gì.

Hoa? - Lộ liễu quá chăng?

Hoa? - Rườm rà quá chăng?

Hoa? - "Tôi thấy thật vô vị" chăng?

Này nhé, hoa này là thay cho lời xin lỗi này, nói thật đấy mà. Và 10 bông hoa là có 10 cái tên riêng đấy nhé. "Tao xin lỗi H. à, tha lỗi cho tao nhé, tao thích mày thật mà!. Mày thấy tao có ngốc không? Rõ ràng là tao không định nói thế, vậy mà..."

Ừ, bởi vì tôi thông minh đột xuất, bởi vì tôi đặt một câu hỏi bẫy. Tôi chẳng hơi đâu mà phải giận, vì tôi chẳng có tâm trạng nào mà giận.

Ừ, tôi cũng thấy mình bị tổn thương, tổn thương lắm, khi mà cái người tôi đã, đang, và sẽ rất yêu quý, bỗng dưng coi tôi như một "sinh vật lạ".

Họ rất tốt. Phải, kể cả cái lúc này đây, khi tôi thấy bị tổn thương, thì tôi vẫn nói rằng họ thật tốt, với rất nhiều người, trong đó có tôi. Lòng tốt chia đều, có thể. Ở một tâm thế và tầm thế nào đó, họ phải chia đều lòng tốt ấy. Tôi bằng lòng nhận lấy miếng bánh nhỏ xinh trong một sự hàm ơn.

Hôm qua tôi giải nghĩa mấy câu "Em thì nông nổi / Anh thì mê mải / Em thì em bé / Thôi thì thôi nhé".

Em thì nông nổi = I am (the girl) superficial in disposition ---> she is so naive, and she dotes on him, and she doesnt consider anything

Anh thì mê mải = But You (the guy) has a passion for so many things (or girls) ---> sometimes he is not faithful, he chases other things but her, and he may not care about her feelings, her love

Em thì em bé = Yes, cause I'm a little girl ---> she admits that she is navie and she can be tricked easily, but she accepts

Thôi thì thôi nhé = Ok, we are at the border, see ya! --->She knows her love is full of all kinds of bitterness. And it worths nothing cause the guy will never be enough sensitive to understand

Có khi nào người ta nhận ra mình (hoặc ai đó xung quanh mình) phảng phất bóng dáng của "Anh" hoặc "Em"?

Ai đó đã giật mình khi nhìn cái status, ai đó khen ngợi, ai đó xin dùng tiếp, ai đó chê là "sến". Chẳng sao cả, ta khác nhau, và ta chọn cho một sự việc những ý nghĩa khác nhau.

Ừ, nhưng mày không định ám chỉ tao và mày chứ?

Mày thấy tao có navie không? - Không hề!

Thế thì tao cũng không phải gã đó, nhỉ?

Mày lém quá đấy!

Phải rồi, tôi chẳng nông nổi. Thế nên tôi biết lúc nào mình có thể dừng chân, tôi biết tìm một bức tường để tựa lưng vào đó, tôi biết bức tường khô vẫn mọc đám rêu xanh. Và tôi đi tìm màu rêu xanh...

The Unique



Chẳng biết nói gì cả U ạ...

Vì 4/10 là sinh nhật U, con cứ muốn viết cái gì đấy, nhưng rồi con lại thấy chán vô cùng.

Con chẳng hiểu con đang làm cái quái gì nữa. Con biết như thế là không nên, vì U sẽ lo lắng.

Nhưng mà quả thực, lúc này đây, điều duy nhất con còn đủ sức để làm tặng U, ở cái entry này, là một bài hát mà con nhúng vào.

U chẳng nghe nhạc nước ngoài, nhưng mà con thấy nó có ý nghĩa với con lắm, ý nghĩa như U ấy...

Con rất muốn ngủ thật say, chỉ thế thôi. Ấy thế mà con cứ phải mở mắt để nhìn những điều đáng ghét, những điều khiến con bận lòng, những người khiến con khó chịu.

Ừ, có thể họ vô tình, có khi họ cố ý, con chẳng biết được tâm địa họ ra sao. Nhưng mà con tin là con sẽ cho tất cả những đứa nào có ý định "chơi xấu" con một chuỗi xấu hổ. Phải, con sẽ cho chúng nó biết rằng con thừa hiểu chúng nó định làm gì, và con sẽ nói hẳn cho chúng nó biết rằng đừng có hòng mà "chơi" con. Vì bây giờ con đang giận lắm U ạ.

Nhưng mà thôi, cái gì đến thì cũng phải đến. Con chẳng sợ bố con thằng nào hết. Ai tốt với con thì con cũng sẽ đáp lại như thế và hơn thế. Con biết những ai tốt với con, ơn giời, vì con là con của U mà. Và bây giờ, con học thêm cách làm cho những kẻ xấu phải lộ cái mặt xấu ra đấy.

Xin lỗi U, đây cũng là một lời chia sẻ...

The Unique



Chẳng hiểu sao...

Nghe bài này mà nước mắt cứ rơi...

Đã có một mùa hè như thế, phải không?

I can still recall our last summer

I still see it all

Living for the day, worries far away

Our last summer

Walking hand in hand...



Labels: 1 comments | edit post
The Unique

Và cuối cùng cái gì cũng phải đến. Cô đón nhận dửng dưng. Có thật là dửng dưng?

Thưa dần những email, thưa dần những tin nhắn, thưa dần những lời yêu thương. Cô đón nhận dửng dưng. Có thật là dửng dưng?

Một dấu hỏi gửi đi. Đó là tất cả những băn khoăn mà em gửi gắm. Chẳng ai biết cái dấu hỏi bé xíu lại chứa đựng thật nhiều những băn khoăn.

Dấu hỏi mang đi một trời hồn nhiên ngập nắng, một miền những giọt ấm yêu thương. Em tự hỏi: "Ai đã mang đi mất?". Dấu hỏi là những thắc mắc của em.

Em ước ao chừng nào, là người ta sẽ gửi lại cái tin rằng "Tin nhắn quý khách vừa gửi tới số xxxxxxxxxx không thực hiện được". Bởi vì như thế có nghĩa là em vẫn có một câu trả lời cho dấu hỏi của em. Ít nhất đó cũng là một lời an ủi, chẳng từ ai cả.

Nhưng một ngày, dấu hỏi không quay trở lại với em. Mãi mãi không quay trở lại. Không hề có một sự đáp trả. Có nghĩa là anh đã ở đó, anh đã nhận được dấu hỏi, và anh không trả lời.

Ồ, em không buồn. Mà em thất vọng.

Em biết nó sẽ đến. Và em đã nghĩ (đã mong chờ?) nó đến sớm hơn.

Như là một tiền định. Em không chạy trốn, em không muốn chạy trốn, và chẳng có lý do gì để chạy trốn cả. Chỉ đơn giản là em chờ đợi, bởi vì em nhìn thấy nó từ khi nó bắt đầu. Chỉ là thời gian thôi mà.

Cô liếc nhìn đồng hồ, 7h30. Chiếc điện thoại rung lên. Tin nhắn. "A da den". Cô bật cười. Vẫn là cái kiểu nhắn tin ấy. Lâu rồi cô không CƯỜI, bởi vì cô vẫn cười bằng cái miệng, bằng đôi mắt mà quên mất nụ cười từ con tim...

Ồ, anh đã không nhận ra em. Khác quá phải không nào? Em đã không mong anh đến. Em đã nghĩ mọi thứ sẽ trôi nhẹ đi, và sạch bách. Và một cảm giác kỳ lạ mà em không thể gọi tên. Quanh em như đang bồng bềnh một vầng mây. Em đã rất muốn được nắm tay anh, thật đấy. Và em biết là anh cũng thế. Nhưng em đã lặng im...

Những câu chuyện phiếm. Những ánh mắt cố tình lảng đi, kiếm tìm vô duyên một cái gì không rõ. Cố tình lơ đễnh.

Gió mát. Mặt nước hồ phía xa ánh lên những dải đèn vàng trên mặt nước. Cái tháp cũ kỹ tỏa màu vàng ấm, dịu và buồn. Phố đông. Những ánh đèn xe kéo vệt dài. Thành phố như một dòng sông sao, dải ngân hà lấp lánh và hối hả.

Đôi má em bừng ấm vì cái vị cay tê, đăng đắng của ly coktail. Và bắt đầu một câu chuyện...

... (Em tin là anh sẽ chẳng bao giờ quên)

Cười rất nhiều. Những nụ cười có tác dụng như thế nào, anh biết không? - Để sẻ chia và cộng hưởng niềm vui, để che giấu một sự giễu cợt, và quan trọng hơn hết, lúc này đây, là để níu mình khỏi trượt dài trên con dốc của những buồn đau.

Và em cười để muốn anh tin rằng em vẫn ổn, em muốn anh yên tâm về em. Nhớ lời em nói nhé:

-Có buồn đến mấy cũng phải nói là vui

- Em vẫn thường như thế sao?

- Ừ, để không làm người khác phải buồn...

Em đã không dám nghĩ rằng anh muốn gần em như thế. Em đã không dám tin rằng anh dành cho em một tình cảm, một niềm tin, một tình yêu như thế. Em chẳng thông minh lắm đâu, nhưng em nghĩ mình có thể hiểu anh, ở một chừng mực nào đó. Ừ, em biết anh sẽ buồn. Anh sẽ buồn rất lâu. Mà nếu không như thế thì sẽ thật vô lý, đúng không?

Tạm biệt anh, và đừng nói Sorry. Ai cũng có một con đường riêng. Em rất mừng vì anh đã chọn lối đi như thế. Anh đã, đang, và sẽ RẤT thành công. Và như anh nói đấy, "không ai được tất cả". Nhưng sẽ có những lúc anh cần dừng chân để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Em tin rằng mình có thể là chỗ dựa tinh thần cho nhau.

"Give me a long kiss"...

Thêm một lần em được ôm ấp trong vòng tay anh. Thêm một lần em cảm nhận được tình yêu. Chưa bao giờ tình yêu trong em lại lớn như thế. Chưa bao giờ em muốn gần anh đến như thế. Anh rất dịu dàng, anh có biết không?

Em đã tưởng mình khóc. Ồ, nhưng em rất mạnh mẽ, anh thấy không? Em sẽ luôn như thế. Anh đừng lo nhé.

Và em cũng sẽ không kiếm tìm điều gì cả. Em chưa bao giờ và không bao giờ kiếm tìm. Em tìm thấy ở anh sự chân thành và giản đơn.

- Vì sao em đến với anh?

- Biết chết liền! Nếu biết thì đã không như thế...

Cô mở điện thoại. Lục lại những tin nhắn cũ kỹ, những lời yêu ngọt ngào, những dỗi hờn, những băn khoăn trách móc, những vu vơ... Và tất nhiên, cả những tin nhắn từ sáng hôm qua.

Có thể anh đã nghĩ sẽ làm cho em đau lòng. Nhưng anh đã bất ngờ, vì em quá bình tĩnh. Ừ, em chẳng có lý nào lại muốn người mình yêu thương phải lo lắng cả.

- Anh sẽ rất nhớ em, và anh sẽ buồn rất lâu. Anh biết rằng (...), và em (...).

- Things will be fine dear. Don't worry, I will be ok.

Em cất giấu những tin nhắn của anh. Em sẽ giữ mãi. Đó là một kỷ niệm đẹp. Là một tình yêu đẹp nhất mà em đã có. Đẹp từ những ngày đầu tiên cho tới giờ phút này. Sẽ không còn được gọi là tình yêu nữa. Nhưng em biết nó giúp em nuôi dưỡng một tình cảm ngọt ngào, cao hơn cả tình yêu.

Looking for the good days...

Some related links:

Viết trong lúc biêng biêng

"YÊU"-Là thế nào nhỉ?

NGẪU

Tay em đâu rồi?

Bậc thềm hôm qua

Anh có bao nhiêu Nụ cười?

Labels: 0 comments | edit post
The Unique



NGHỊCH MỘT TẸO VỚI MÀU XANH NÀO!!!

(NOTE: Ảnh nét căng, nhưng tớ dùng difuss của Photoshop cùng với công cụ của Picture manager để pha chế----> Chứ không phải noise)

Dạo này tớ đang rất ngu xuẩn

Những ngu xuẩn nối đuôi nhau

Những ngu xuẩn nhỏ và ngu xuẩn lớn

Những cái có tên nhưng không muốn réo

Là những cái đã, đang, sẽ, và mãi mãi nuôi lớn những ngu xuẩn

Để rồi sẽ có một ngày (một buổi chiều/tối) rất đỗi bình thường

Một trong những ngu xuẩn đó có cơ hội chiếm một chỗ trên blog của tớ

Cụ thể là một entry ngu xuẩn

Xanh, Xanh, Xanh... Chơi bời một chút với xanh xanh và mơ màng

Một cuộc "cách mạng" xanh lè ngu xuẩn, zoom zoom lại gần

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Có nhớ tớ không, hả những ngu xuẩn kia?

Nếu có, thì hãy lảm nhảm theo một giai điệu này...

Girl, I'm gonna miss you

<
The Unique



Dì tớ mất rồi...

Tớ đã làm ngơ trước những lần online cậu gọi.

Tớ đã làm ngơ trước tin nhắn cậu gửi.

Tớ để chế độ "Câm" với những cuộc gọi của cậu.

Nhiều lần gặp, tớ biết, cũng chẳng bao giờ hiểu được người đối diện với mình. Cậu cũng thế.

Tớ không hiểu, ừ. Nhưng tớ cảm thấy.

Tớ cảm thấy rằng cậu dường như chỉ có thể là người bạn của những lúc vui, những cuộc tán gẫu, kể lể và (xin lỗi) bóc mẽ nhau một chút.

Và tớ muốn nói rằng: "Tớ không muốn phí thời gian vì những kiểu tán gẫu như thế". Tại sao tớ lại phải dành thời gian để ngồi café với cậu - người bạn-chỉ-của-những-lúc-vui?

365 ngày của tớ không phải lúc nào cũng vui vẻ để mà tán gẫu. Và tớ cần những người bạn biết sẻ chia khi buồn đau, khi ốm bệnh, khi thất bại...

Tớ nên, tớ cần, và tớ muốn dành thời gian cho những người đã sẻ chia, đã ở bên tớ, thực sự ở bên tớ khi tớ mệt mỏi.

Ví dụ như lúc này đây...

(cóc hiểu sao mà không nhúng được nhạc)

http://www.tamtay.vn/music/play/240591
Labels: , 2 comments | edit post
The Unique



Là một chuyến đi mà tớ được thế chân. Hầu như toàn người nhớn, người già thôi. Các cụ thích làm thơ (!), thích hát những bài như là "Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh" hoặc là "Thời hoa đỏ",... Các cụ toàn độ tuổi đầu 4 đầu 5, thi thoảng có mấy chị đầu 3 và hai chị đầu 2 nhưng cũng hơn tớ dăm tuổi. Hự, tớ 1986, ở đâu đó tớ là già nua, còn ở đây, tớ là thiếu nhi mũi dãi!

Hix. Thế là trong buổi tối karaoke, tớ mạnh dạn hát bài "Chú ếch con"! Thật là củ chuối! Tớ lại còn bắt chước cái giọng trẻ con léo nhéo nữa chứ. Tự nhiên nghĩ lại thấy đỏ bừng cả mặt các ấy ạ.

Thôi, để tớ kể một tị về cái Belverdere ý nhá!

Các ấy đi từ Hà Nội lên Vĩnh Yên rồi đi tiếp lên cao độ 20km nữa (óe). Lên cao nên ô tô phải tắt điều hòa --> nóng vãi! Nhưng bù lại, chúng tớ (xin lỗi các tình yêu, em quyết định bằng vai phải lứa nhé) mở cửa sổ xe. Và trùi ui, sương với mây tràn vào (hơi quá nhời), mát lạnh và bị ù tai.

Đường lên khá dốc. Về cái sự vòng vèo ngoằn ngoèo thì dĩ nhiên là hơn cái đoạn 25km vào bản nhà bà ngoại tớ, dĩ nhiên là không quắn quéo như lên Mẫu Sơn, không hẹp và dốc đến mức như Ba Vì. Những chỗ kia thì tớ toàn đi xe máy nên có thể cảm giác sẽ thú vị hơn tẹo chăng?

Belverdere hiện dần lên ở phía trước. Khu nghỉ dưỡng này khá rộng. Và với đặc thù của một khu nghỉ dưỡng nên nó không gần chợ búa, cách xa hoàn toàn với thành phố.

Về hạ tầng và tiện ích kèm theo: Các khu nhà được thiết kế đơn giản, mang hơi hướng cao nguyên, như kiểu các con dốc ở Đà Lạt và những ngôi biệt thự mái đỏ, tường đá, những dây leo xanh rậm rì và những chậu hoa xinh xắn.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Mỗi biệt thự riêng (grand) thì có vườn hoa, mở tầm nhìn ra phía thung lũng đầy sương và rừng cây rất lãng mạn. Còn khu nghỉ liên thông thì nằm ở phía dốc cao hơn tí. Đường đi đầy hoa lá, cỏ xanh mướt và những cụm hoa "cố tình" mọc tự nhiên--> sắp đặt khá dễ thương. Nó làm tớ nhớ tới quán Chim Xanh.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Tớ với một ca sỹ (mời) ở phòng 732. Một số phòng dùng chìa khóa, phòng tớ thì dùng thẻ từ.

Trong phòng có 2 giường đơn chăn ấm nệm êm. Hix, cái chỗ toàn mây mù mà không có chăn nệm thì chết luôn. Một TV, 1 điều hòa, 1 đèn ngủ, 2 đèn trang trí âm tường. Cửa phụ và cửa sổ là loại kéo, toàn bộ là kính để có thể ngắm cảnh từ trong phòng. Ban công rộng và thông với 3 phòng khác, mỗi ban công chắn tượng trưng với nhau bởi một bức tường hoa bằng gỗ. Có ghế tựa để ngồi ngoài ban đêm hít sương (tớ đã ngồi như thế, ôm gối và alô).

Một điện thoại và một ổ dây nối internet. Nghe nói có cả wifi nhưng cả hai loại này đều (chả hiểu sao) không tồn tại! Còn sóng điện thoại thì phải huơ huơ lên để... hứng sóng. Đó cũng là lý do tớ đứng lừng lững trước cái cửa phụ mở toang (trời đang mưa lạnh) hoặc ngồi ghế ngoài ban công để nghe điện thoại.

Một tủ đồ, một bàn viết, một tủ lạnh với đồ uống và hoa quả, một giá để giày. Một nhà tắm với vòi tắm đứng bằng kính, gương lớn và dĩ nhiên, một bồn cầu (keke).

Nói chung là sạch sẽ, ấm cúng và khá thân thiện. Tớ thích chỗ đó, vì nó yên tĩnh và có vẻ hợp với tính cách của tớ, ngoại trừ việc nó không có net. Tớ nghĩ là nếu đi nghỉ độ dăm ngày thì tớ ở được (khặc khặc, nói như đúng rồi). Khi nào đi nhá! Rủ tớ nhá!

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Belverdere có một sân tennis, một bể bơi. Oài, cái bể bơi rất là buồn cười. Tưởng tượng nhé, một bên là nối liền với sảnh và khu thay đồ thì đương nhiên rồi, còn mặt kia thì... nước tràn thành bể và chảy xuống một cái khoảng như là vực ý, chả thấy thành đâu, chả thấy thanh chắn bảo vệ. Nước cứ tràn lan. Tớ thì quên mang đồ bơi, mà ở đó không bán, chứ không thì kiểu gì tớ cũng mò ra xem nước nó chảy... đi đâu!

Đồ ăn khá ngon, dù không đặc sản và không cầu kỳ. À, tất nhiên là "su su tám món", khè khè khè, nào là ngọn su su luộc a, ngọn su su xào a, ngọn su su nộm a, quả su su bỏ lò a,... Và trà ngon.

Club: là một phòng giải trí khá rộng với màn hình không nhớn lắm (để hát) và có 1 bàn bi-a. Một loạt sofa ấm áp. Phía sau cái màn hình (và cái bình phong đan kết) là một quầy bar. Đồ uống thì bình thường, nhưng được bổ sung món ngô nướng của một "bạn" mua từ chiều và nhờ nướng.

Cầu treo: một cái, cách khu nhà tớ ở độ vài trăm mét, đi bộ được. Khung cảnh thơ mộng như Đào nguyên (lại hơi quá nhời). Sương bao phủ quanh cầu, lá rụng buồn buồn, tiếng nước suối chảy rì rầm...

Đã hẹn 6h sáng gọi bạn Uy, bạn Thu, bạn Hoàng đi bộ ra cầu treo rồi đấy chứ. Đã đặt chuông 5h dậy rồi đấy chứ. Đã định bụng "đêm mưa, chắc mai giời càng đẹp" đấy chứ. Thế mà cái giời nó làm nhụt chí cái thân. Giá mà quyết tâm đi thì thế nào cũng rình được bạn Uy làm thơ! Hơ hơ

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Người:

Bạn cùng phòng của tớ là một cô gái cá tính, ngầu ngầu, tính hơi có gì đó bất cần, nói chung, là người thú vị và là cái kho chuyện mà tớ khó có cơ hội tiếp cận. Nàng có một thói quen là bật TV rõ to rồi... ngủ khì! Đêm tớ còn láng máng nghe Olympic thì sáng nghe thấy Thùy Chi đang... véo von!

Photobucket

Bạn đồng hành (nghe hơi ghê, gọi cho nó oai) của tớ là một cô gái trẻ (già hơn tớ, thì đúng rồi) nhưng cũng thích đú và làm hàng với máy ảnh, há há! Bộ ảnh chụp từ máy tớ và máy của nàng, điẹp phết.

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Bạn Belverdere là em (hoặc anh, chả biết được) Hoàng. Khi thấy tớ với bạn đồng hành tham chụp ảnh quá, ku ấy bảo để chụp hộ. Người đâu tốt thế! Hớ, và tớ mới ku ấy đã có vài cái ảnh trông như là "ngừi iu" ế! Có ku ấy, tớ vui hơn tẹo vì ku ấy thường cười rất là tươi mới tớ. Đúng là dân ngành khách sạn, rất khéo lấy lòng người khác nhá!

Photobucket Photobucket Photobucket

Bạn Hoài Anh là giám đốc Pioneer Communication. Về hình thức, đấy là người có dáng vẻ "sát gái" = đẹp lịch lãm và toát lên một vẻ tử tế, đáng tin cậy. mặc dù mấy cái ảnh mới bạn ý bị nổ (do tối, máy trình thấp) nhưng nó vẫn cho thấy một cái sự thông minh. Điều khiến tớ phát rồ lên là bạn ý nói tiếng Anh rất đẹp. Bạn ý nói giọng Mỹ, rất ấm, trầm, sâu, dày, sảng. Mỗi lần bạn ý "phát âm thanh" là tớ giật mình như kiểu có cái ăng-ten trên đầu. Thề luôn. Tớ nghe thầy Đặng Thân nói cũng khá hay, nhưng hơi bẹt. Còn bạn Hoài Anh thì giọng nghe như giọng quảng cáo ý. Đấy là khi nói tiếng Anh, còn khi bật lên một câu tiếng Việt thì tớ gục hẳn, trời ơi, đời tớ thật may mắn thì được nghe một chất giọng đẹp đến thế.

Photobucket Photobucket

Các bạn áo kẻ. Các bạn Abbott và Pioneer đều mặc áo kẻ - kiểu mà tớ thích nhất. Abbott mặc áo kẻ sọc sáng màu, pha chút xanh, chú nào trông cũng sáng sủa và thông minh. Pioneer có bạn Hoài Anh áo sáng và bạn Vũ áo kẻ sọc đỏ.

Photobucket Photobucket

Các bạn mặc váy. Tớ rất thích kiểu ăn mặc của một bạn nữ (hơi dừ dừ - tớ quên tên mất ồi). Cô ấy tóc dài để xoăn đuôi, màu hạt dẻ. Cô ấy có cái vẻ gì đó khá sang, lịch lãm. Ngoài ra, tớ cũng thích kiểu mặc đồ của ms Hoa, áo kiểu Nhật vải bóng với họa tiết in hoa nhiều màu nữ tính. Bạn Phượng và bạn Phương thì hay mặc đồ trẻ trung.

Photobucket Photobucket

Bạn Vincent Ng và bạn gì đó ở Ấn Độ

Photobucket

Thêm tí tường lá lãng mạn

Photobucket

Tạm biệt nhá, tớ nghĩ chắc chắn tớ sẽ còn quay lại!